Thẫm Nguyên Huân biết sự tình rất nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống nói: "Tổ mẫu, hết thảy đều là Huân nhi sai, tổ mẫu ngàn vạn lần đừng trách phạt lên muội muội!"
Thẫm Tĩnh Sơ cũng vội vàng quỳ xuống: "Tổ mẫu, là Tĩnh Sơ không đúng, bởi vì khi Tĩnh Sơ hôn mê, gặp một cơn ác mộng..."
Thích thị vừa cười vô lại vừa nói: "Mẫu thân, hôm nay Sơ nhi chịu kinh sợ, nhất thời khó tránh phạm phải quy cũ, theo con thấy, đây cũng không phải là lỗi nặng gì..."
Thẫm Tĩnh Sơ trong lòng thầm khinh bỉ, Nhị thẩm thẩm thật biết cách làm phiền người khác.
Lão phu nhân nhớ tới hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ suýt chút nữa là bị chết đuối, sắc mặt có phần dịu lại, nhưng vẫn ngưng trọng. Chết đuối, cũng không được viện cớ này mà làm sai quy củ.
Dưới bất cứ tình huống nào cũng không được quên quy cũ, đây mới là con cháu của Thẫm gia.
Nhất thời bầu không khí cứng ngắt đến cực điểm, Lão phu nhân trầm tư không biết nên phạt Thẫm Tĩnh Sơ như thế nào, ngay lúc này, Thẫm Tĩnh Vân đã đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tĩnh Sơ tỷ tỷ đã gặp phải ác mộng gì?"
Thẫm Tĩnh Sơ ngẩng đầu, cảm kích nhìn Thẫm Tĩnh Vân, khuôn mặt mang vài phần uy khuất, nước mắt chực lã chã rơi: "Lúc Tĩnh Sơ rơi xuống nước hôn mê, trông giấc mơ... đã thấy mình chết..."
Lão phu nhân hết sức kiêng kị chữ "chết" này, vội vàng liếc nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, trông thấy sắc mặt của nàng đang tái nhợt.
Thẫm Tĩnh Sơ không biết Lão phu nhân đang nhìn mình, nhớ lại cảm giác bị người ta phản bội, bị chính muội muội đẩy vào hồ nước, khủng hoảng bất lực cùng tuyệt vọng đến cực điểm, mặt nàng không khỏi tái nhợt, toàn thân lạnh như băng run lên từng hồi, làm cho người ta đau thương, không cách nào trách cứ nửa phần: "Rõ ràng tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca đang ở trước mắt, thế nhưng dù cho Tĩnh Sơ có làm như thế nào cũng không thể sờ tới được, Tĩnh Sơ gọi mọi người thật to, nhưng cũng không ai nghe thấy được..."
Thẫm Tĩnh Sơ nỗ lực ổn định lại giọng điệu, một lúc sau mới tiếp tục nói: "Khi Tĩnh Sơ tỉnh lại rất sợ, vì vậy muốn nhanh chóng nhìn thấy mọi người để Tĩnh Sơ biết mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng mà thôi..."
Lời nói của Thẫm Tĩnh Sơ tuy có ba phần là giả, nhưng bảy phần là thực, trong giấc mộng tuy mờ hồ nhưng cảm giác lại rất rõ ràng, vì vậy sắc mặt của nàng rất chân thực, không có nửa phần lừa dối ....
Lão phu đã từng này tuổi, kiểu người gì mà chẳng thấy qua? Trước kia còn không phải đấu trí cùng với một đám di nương hay sao? Đã sớm dưỡng thành một đôi hoả nhãn kim tinh(như đôi mắt như Tôn Ngộ Không đó). Những lời nói chân thành của Thẫm Tĩnh Sơ, cùng bộ dáng run rẩy kia, khiến Lão phu nhân không khỏi đau lòng, tiến lên đỡ Thẫm Tĩnh Sơ đứng dậy, đem nàng ôm vào lòng, nhè nhẹ vỗ lên lưng của nàng, ôn nhu dỗ dành nói: "Sơ nhi nghe lời, không sao, không phải tổ mẫu còn ở đây hay sao?"
Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân bình tĩnh khóa chặt lấy muội muội nhà mình, trong mắt mang theo vài tia bất lực cùng đau lòng, thì ra muội muội lại gặp ác mộng như vậy, chẳng trách vừa rồi lại cứ nhìn mình như vậy, cử chỉ cũng thật khác thường.
Thẫm Tĩnh Sơ thút thít nỉ non cả buổi, giọng nói có chút khàn khàn: "Tổ mẫu, Tĩnh Sơ không có việc gì." Lại muốn quỳ xuống nói: "Bất kể như thế nào, Tĩnh Sơ đã làm trái với gia quy, cầu tổ mẫu trách phạt!"
Sắc mặt Lão phu nhân đã sớm khôi phục, giọng nói có chút dịu dàng: "Hôm nay Sơ nhi chịu kinh hãi, có thể bỏ qua, nhưng lần sau sẽ không được chiếu theo lệ này nữa, có biết không?"
Hai mắt Thẫm Tĩnh Sơ có chút ươn ướt, cảm kích nói: "Tạ tổ mẫu đã không trách phạt."
Lão phu nhân thương tiếc nhìn nàng nói: "Hôm nay Sơ nhi cũng mệt mỏi rồi, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi."
Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hướng Lão phu nhân xin cáo lui, cùng Thẫm Nguyên Huân bước ra ngoài.
Ra khỏi Vinh Uyển, Thẫm Tĩnh Sơ thở phào một cái, cuối cùng cũng thoát được trách phạt, may mắn không làm Lão phu nhân khó chịu, hữu kinh vô hiểm(bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm). Tâm tư bây giờ của nàng lại bay tới trên người Tam thẩm cũng Thẫm Tĩnh Vân rồi.
"Ca ca, người nói xem Tam thúc sao lại biến thành như vậy? Trước kia Tam thúc còn không phải là một quân tử phong độ lễ nghĩa hay sao. Nghe nói trước kia đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ ở Kinh thành phải mê mẫn đó!" Thẫm Tĩnh Sơ lẩm bẩm nói ra nghi hoặc trong lòng mình. Nếu ở trước mặt người khác, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi ra những câu như vậy, nhưng trước mắt là ca ca của nàng, nói chuyện tự nhiên sẽ không có cố kỵ. Còn nữa, Thẫm Tĩnh Vân thật sự được Tam thẫm dạy bảo rất tốt, nàng nhịn không được mà thở dài một phen.
"Không biết được... Có lẽ Tam thúc chỉ u mê nhất thời mà thôi, một ngày nào đó sẽ hồi tâm chuyển ý..." Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân thủy chung không rời Thẫm Tĩnh Sơ, hắn cũng không muốn cùng muội muội nói nhiều về vấn đề này, tránh ô nhiễm tâm hồn của nàng.
Trong lòng Thẫm Nguyên Huân thầm nghĩ, về sau phu quân của muội muội hắn cần phải cẩn thận giúp nàng nhìn rõ mới được.
Đi qua một cây cầu, hai người đang bước trên một hành lang gấp khúc. Xa xa có một gã sai vặt đang dẫn một gã nam tử đi tới. Nam tử kia lớn lên có khuôn mặt như ngọc, ngũ quan thập phần tuấn mỹ, khí khái hiên ngang hào hùng, đúng là một mỹ nam hiếm thấy, đôi mắt đen nhánh như mực có chút bương bỉnh ngang tàng, nhìn sâu vào đôi mắt ấy khiến người ta phải đắm chìm vào những đốm lửa đang lóe lên, khóe miệng hơi cong, dáng vẻ tươi cười có mấy phần phóng đãng không bị trói buộc, dường như vạn vật thế gian đều không thể để vào trong đôi mắt ấy, thoạt nhìn lại có vài phần bất cần đời.
"Thẫm công tử, thực trùng hợp, lại gặp được ngươi rồi." Giọng nói người nọ có chút từ tính mà hút hồn, dường như rất đơn giản có thể câu được ba hồn bảy vía của người đối diện.
Thẫm Nguyên Huân nhìn rõ được người trước mặt, bất động thanh sắc đem Thẫm Tĩnh Sơ giấu ở sau lưng mình, trên mặt lại không biểu lộ thêm điều gì, lên tiếng trả lời: "Minh thế tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Thẫm Tĩnh Sơ không rõ ràng cho lắm, vì sao ca ca lại muốn đem nàng dấu ở sau lưng vậy? Chẳng lẽ người này rất nguy hiểm sao?
Trong đầu nàng đang cố hết sức tìm kiếm thông tin về người được kêu là Minh thế tử này, hình như nàng đã từng được nghe Lý Thế Hành nhắc về người này mấy lần, mỗi lần nói về hắn, tên Lý Thế Hành đều phải nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ người trước mắt chính là Minh thế tử?
Nàng dò xét lộ ra nửa khuôn mặt, muốn nhìn rõ ràng bộ dáng của người kia.
Minh Hữu Hiên sao có thể không phát hiện ra hành động bất thường của Thẫm Nguyên Huân, ánh mắt sắc bén xuyên qua Thẫm Nguyên Huân, chiếu thẳng đến khuôn mặt đang lộ ra của Thẫm Tĩnh Sơ, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này thật đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, chẳng trách Thẫm Nguyên Huân lại khẩn trương như thế.
Thẫm Nguyên Huân nhìn thấy ánh mắt không hề kiêng kị dò xét Thẫm Tĩnh Sơ đang đứng sau hắn, trong lòng còi báo động vang lên mãnh liệt, hai tay giơ lên che Thẫm Tĩnh Sơ lại, bộ dáng này không khác gì gà mẹ bảo vệ đàn con, mà Minh Hữu Hiên chính là chim ưng đang truy tìm mồi.
Hai mắt Minh Hữu Hiên xẹt qua một tia sáng, trong nháy mắt lại biến thành bộ dáng phóng đãng không bị trói buộc, cà lơ phất phơ: "Thẩm Tam gia uống rượu say, thuận đường đưa hắn về, không khéo lại gặp được ngươi."
Thấy sắc mặt Thẫm Nguyên Huân không chút biểu tình, giống như không muốn nói chuyện cùng hắn, hắn cười một cách ranh mãnh: "Sắc mặt Thẩm huynh thật không tốt, chẳng lẽ là vì Minh mỗ không mang Thẫm huynh đi theo sao? Lần tới Minh mỗ nhất định sẽ không quên Thẫm huynh đâu." Vừa nói, vừa chép chép miệng: "Rượu Yên Vũ Lâu quả thật rất khác người, thực làm cho người ta nhớ nhung không dứt..."
Yên Vũ Lâu? Cái này...không phải là kỹ viện đấy chứ? Thẫm Tĩnh Sơ đứng sau lưng Thẫm Nguyên Huân cẩn thận lắng tai nghe. Nàng cũng đang rất hiểu kì tên Minh thế tử này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào lại có thể đối phó được với Lý Thế Hành?
Nhưng những lời hắn vừa nói ra, chẳng lẽ hắn chính là người rũ Tam thúc đi vào những nơi ong bướm đó sao? Ngày ngày lưu luyến nơi bướm hoa, không say không về... Hắn chính là người trong miệng Lý Thế Hành nói thật sao?
Trên mặt Thẫm Nguyên Huân tối sầm nhưng chỉ nói: "Ta không có cùng đam mê với Minh thế tử. Minh thế tử, Thẩm mỗ còn có việc, thứ cho không phụng bồi."
Nói xong, vội vàng lôi kéo Thẫm Tĩnh Sơ ly khai, như sợ Minh Hữu Hiên đánh chủ ý lên muội muội của mình.
Minh Hữu Hiên nhìn động tác của Thẫm Nguyên Huân, không khỏi cười khẽ một tiếng, không ngờ Thẫm Nguyên Huân lại yêu quý muội muội đến như vậy.
Tiếng cười của hắn vang lên phái sau bọn họ, giống như gió xuân phất vào lòng người, Thẫm Nguyên Huân thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ muội muội nhà mình sẽ mê mẩn hắn, bước chân không khỏi càng đi nhanh hơn.
Thẫm Tĩnh Sơ quay đầu lại nhìn hắn, vẫn là một bộ dáng phóng túng như thế, nhưng dường như...
Dường như hắn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn.