Hai đại nhân Nam Cung Nguyên Thác và Bạch Hoa Trần không nghĩ tới nàng sẽ tức giận, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước, khi này, thanh âm Thượng Quan Khinh Vãn không chút lưu tình răn dạy truyền thẳng vào tai——
“Nhìn hai người các ngươi đi, đường đường là nam nhân bảy thuớc, cầm lên được bỏ xuống được, không phải chia tay thôi sao? Có cần gặp mặt liền giống như kẻ thù không? Có chuyện gì hôm nay các ngươi hai mặt một lời nói rõ đi, bổn tiểu thư chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi ...”
Nói xong, Thượng Quan Khinh Vãn không quay đầu đi khỏi phòng, cho bọn họ không gian riêng tư thời gian nói chuyện, tuy Nam Cung Nguyên Thác không nói cho nàng, vì sao hắn và Bạch công tử đột nhiên trở mặt, nhìn phản ứng hai người, nàng nghiền ngẫm hẳn Bạch Hoa Trần tìm niềm vui khác, phản bội Tam hoàng tử.
“Đại tiểu thư, đây chính là cửa hàng sao?” Hồng Thược mới vừa đi vào, liền thấy Thượng Quan Khinh Vãn bên trong đi ra.
“Nơi này không tệ. Bất quá... Chúng ta tùy tiện đi dạo trước, cho bọn họ thời gian hảo hảo nói chuyện.” Thượng Quan Khinh Vãn cho Hồng Thược một ánh mắt ám chỉ, nha hoàn kia hiểu ý gật đầu, cùng nàng đến phố hướng Bắc.
... ... ... ... Đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ... ... ... ...
Chủ tớ hai người đi dạo dọc đường, đột nhiên thấy phía trước có bóng lưng quen thuộc, Hồng Thược huých cánh tay chủ tử, đè thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, người xem đó không phải nhị phu nhân sao?”
Thượng Quan Khinh Vãn nhìn theo hướng ngón tay nàng, quả nhiên là Nhị phu nhân Xuân Hồng, nàng cúi đầu đi thẳng về phía trước, cước bộ dồn dập, làm cho người ta có cảm giác lén lút.
Nguyên bản vốn định nhàn rỗi đi dạo, nhưng hành vi Nhị phu nhân khả nghi gợi lên lòng hiếu kỳ của Thượng Quan Khinh Vãn, huých tay Hồng Thược, đồng dạng đè thấp giọng nói: “Đi, chúng ta cùng đi qua nhìn xem...”
Hai người không gần không xa đi theo sau Nhị phu nhân Xuân Hồng, thấy nàng vào tiệm bán dầu rất lớn, mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn lướt qua một tia nghi hoặc, thấp giọng nói: “Nhị di nương đi chỗ đó làm gì? Trong phủ mét dầu không đều do quản gia lo liệu sao?”
“Nô tì cũng không biết.” Hồng Thược nhíu mày, nàng chỉ là một nha hoàn làm sao có thể đoán được tâm tư chủ tử.
“Hồng Thược, ngươi đợi ở đây, ta lại gần chút đi tìm hiểu...”
“Đại tiểu thư ——” Hồng Thược còn không kịp khuyên can, Thượng Quan Khinh Vãn đã nhanh như chớp chạy xa.
... ... ... ... Đường phân tuyến hoa lệ.. ... ... ...
Thượng Quan Khinh Vãn đảo một vòng lớn, đến bức tường bên hông tiệm bán dầu leo lên trên nóc nhà, dè dặt cẩn trọng đi trước, nghe thấy trong viện truyền đến thanh âm quen thuộc, định thần cẩn thận nghe, là thanh âm của Nhị di nương Xuân Hồng.
“Mấy tháng này sổ sách đều làm một lần sao? Buổi tối hôm qua lão gia lại tìm ta nói dù thế nào ngày mai phải giao sổ sách cho hắn.” Ngữ khí Xuân Hồnh có chút dồn dập, thậm chí lộ ra một tia không kiên nhẫn.
“Thế nào đột nhiên gấp như vậy, trước kia chưa từng xảy ra, ta một chút cũng chưa chuẩn bị...” Giọng nói nam nhân trầm thấp truyền đến, người nói chuyện đúng là chưởng quầy tiệm bán dầu trên danh nghĩa - Hầu Diệu Thành.
Thượng Quan Khinh Vãn tựa hồ đã hiểu rõ, nguyên bản chưởng quầy chân chính của Tiệm bán dầu lớn nhất kinh thành kỳ thực là cha nàng Thượng Quan Già, trừ bỏ trọng thần, Thượng Quan Già ở kinh thành không phải không có mua bán, chính là triều đình đối với chuyện buôn bán của trọng thần tra xét rất nghiêm khắc, cho nên trong triều đại thần đều rất cẩn thận.