Mày kiếm của Nam Cung Nguyên Thác nhướn lên, bộ dáng như đã liệu trước, nếu như nói mua long thạch vừa rồi sẽ phạm vào tội đại bất kính, vậy khi đem đàn cổ này ra, những người này hẳn là không có lý do cự tuyệt đi!
“Ta, ta cảm thấy hứng thú---“ Tiếng nói tề nhu quen thuộc truyền đến, Thượng Quan Khinh Vãn kích động ra tiếng, nhìn theo đàn cổ vừa rồi được hắn mang đến để hạ xuống bàn chớp mắt một cái, nàng liền thích cây đàn kia, tuy rằng thoạt nhìn có chút cũ nát, nhưng trong mắt nàng lại thuộc loại đàn cực đẹp, quả thực đẹp đến nổi làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông!
Nam ung Nguyên Thác nhăn long mày lại, nha đầu kia là tới quấy rối sao? Trận đấu giá hôm nay, hắn tất cả đều là vì y quán của nàng, bảo bối nếu như bán cho nàng, vậy hắn sẽ tìm ai để thu bạc đây? Nay quả thực chính là đang hồ nháo mà!
“Khụ… Ngươi… Ngươi không cần tính! Thượng Quan đại tiểu thư không nên hồ nháo…” Tuấn nhan của Nam Cung Nguyên Thác lại lướt qua vẻ lúng túng, lạnh mắt nhìn về phía nàng, nén giận lên tiếng, mâu quang lại nhìn về hướng toà khách phía dưới, không đợi hắn mở miệng nói tiếp, giọn nữ quen thuộc lại dật vào đáy tai.
“Bổn tiểu thư không hồ nháo. Ta là thật thích cầm cổ này, tam hoàng tử…” Ngữ khí của Thượng Quan Khinh Vãn trong phút chốc biến thành mềm nhẹ như gió xuân, trông mong nhìn nam tử ở trước mặt, đột nhiên ánh mắt sáng ngời như nhớ tới cái gì đó, giơ lên khối vải được bọc kín trong tay :”Bổn tiểu thư ở đây cũng có một bảo bối, không bằng chúng ta trao đổi ngang nhau, thấy thế nào?”
Đồng thời trong lúc nói chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn đi tới phía trước, một bên cởi khói vải được bọc kín kia, một góc giá y đỏ tươi lộ ra, nàng dùng sức đem giá y xả ra hết, mỹ lệ làm người chật lưỡi.
Đúng vào lúc này, một quyển sách theo trong giá y vung ra, rơi xuống đám người ngồi dưới, mắt thuỷ của Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên một tia dị sắc, nàng cũng không biết quyển sách này làm sao có trong giá y.
Đã có người giúp nhặt quyển sách lên, không ngờ tuỳ ý liếc nhìn, sắc mặt lại ngẩn ra, tiếp theo khoé môi lại gợi lên nụ cười phức tạp mang đầy tà ác cùng xấu xa, những người ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy quyển sách kia, biểu tình của tất cả đều biến đổi có chút cổ cổ quái quái, không thiếu có người bắt đầu che miệng cười trộm.
Thượng Quan Khinh Vãn tay cầm giá y phía trước, trong chớp mắt như đã biến thành hầu tử (con khỉ) để người khác xem xét, bị người khác biến thành trò cười, nghi hoặc tron đáy mắt càng thêm sâu, đem giá y đặt trên bàn đấu giá, tự mình sải bước tiến lên đoạt lấy quyển sách trong tay người kia, định thần nhìn lại, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Sống thoát thoát xuân (ko biết dịch…), cung đồ ánh vào mi mắt, nhìn lại tên trên quyển sách , vị Thượng Quan đại tiểu thư là nàng lúc này thật đúng là chân chân chính chính nổi danh trước mặt mọi người, bên tai truyền đến tiếng cười trộm----
“Xem nàng dáng vẻ nghiêm trang, không nghĩ tới đúng là dâm phụ…”
“Xem loại sách này, nói vậy công phu trên giường nhất định là rất lợi hại đi, có cơ hội nhất định phải tìm đến nàng để lãnh giáo một vài chiêu thức…”
Thanh âm trào phúng trêu tức sóng này cao hơn sóng kia, Nam Cung Nguyên Thác đứng trước án đài đấu giá lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, tuần nhan trong nháy mắt bị che kín bởi một mảnh âm u, thấp lãnh một tiếng :”Tất cả đều im miệng lại cho bổn vương!”
Một tiếng này của hắn, nhất thời làm cho cả trong lẫn ngoài đều an tĩnh lại, Thượng Quan Khinh Vãn hít sâu một hơi, cảm xúc kinh ngạc cũng theo đó bình thường lại, trong đầu điểm mặt lại người cuối cùng xem qua giá y, khoé môi gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.