Ban sáng Liễu Tâm Lan đi trên đường, cơ hồ nghe thấy dân chúng cả thành đều đang nghị luận chuyện của Thượng Quan Khinh Vãn, sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra là hôm nay Thượng Quan Khinh Vãn ở tiệm đồ cổ làm mất hết mặt mũi, cầm giá y đi bán đấu giá, lại từ trong giá y rơi ra bản xuân cung đồ, trong nháy mắt khiến cho danh dự của vị Thượng Quan đại tiểu thư này đều bị phá huỷ.
Mắt hạnh của Vân Tử Mạn ánh lên vẻ thất vọng, tin tức Liễu Tâm Lan mang về thực sự làm cho nàng sợ ngây người, nàng tuyệt không tin nữ nhi trơ trẽn như ở bên ngoài lưu truyền như vậy, nhưng trước mắt lại nghe Thượng Quan Khinh Vãn nói như vậy, nhất thời lại có loại cảm giá tình thiên phích lịch (hình như là chấn động kinh trời), xem ra nữ nhi thật sự đã đem bộ giá y kia đi bán rồi.
“Bạc… Đổi lấy cái này!” Thượng Quan Khinh Vãn có chút tâm hư liếc qua đàn cổ đang ở trong tay giai nhân.
“Chỉ là một cây đàn mục nát lại có giá một vạn lượng bạc, đại tiểu thư thật đúng là thích nói giỡn mà!” Ngữ khí của Liễu Tâm Lan khí thế bức người, thật vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, nói thế nào nàng cũng không thể buông tha.
“Đủ!” Thượng Quan Gìa đột nhiên rống to một tiếng, sắc mặt càng ngày càng khó oi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm hằm Thượng Quan Khinh Vãn, không chút khách khí lạnh lùng nói :”Lão phu muốn nghe chính ngươi nói, bên ngoài tung tin vịt nói đến cùng có phải là sự thật hay không?” (Hình như sắc mặt ông này không lúc nào tốt hay sao ấy)
Sắc mặt của Thượng Quan Khinh Vãn cũng trong phút chốc lạnh xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh lãnh đáp :”Chuyện bán đấu giá gía y là thật, chuyện xuân cung đồ cũng là thật, chỉ là quyển sách kia… Qủa thật không phải là do nữ nhi bỏ vào gía y…”
Vân Tử Mạn nhất thời chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cả người ngất đi, may mà Thượng Quan Gìa nhanh tay lẹ mắt, bỗng chốc ôm lấy thân thể của nàng, mới khôn có ngất xĩu trên đất, nàng cứ thế lâm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Thình lình xay ra một màn như vậy không khỏi làm cho mọi người sợ hãi, đáy mắt Liễu thị ánh lên tia dị sắc, lườm nữ nhi bên cạnh một cái, vốn dĩ mang theo Thượng Quan Nghê Diệu đến đây, vốn định để cho nàng làm nhân chứng, để nói chuyện lần trước trong lúc vô ý đã gặp được Thượng Quan Khinh Vãn đang đọc sách, thấy nàng đến liền kích động giấu đi, không ngờ nhân chứng còn chưa xuất trướng, đại phu nhân lại noài ý muốn ngất đi, thật có chút làm cho hai mẹ con các nàng thất vọng mà.
“Mau… Mời đại phu đến đây.” Thượng Quan Gìa ôm lấy phu nhân nhanh chống phi vào phòng, Thượng Quan Khinh Vãn ngay cả nửa khắc cũng không dám ở lại, nàng cũng là đại phu nha! Chỗ nào cần đi mời người khác chứ.
Hồng Thược không dám trì hoãn, kích động ra ngoài tìm đại phu, mà hai mẹ con Liễu Tâm Lan, trong nháy mắt liền biến thành dư thừa, đứng ở trong sân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Liễu thị cuối cùng không thể không lạnh giọng nói thầm :”Té xỉu thật đúng là không phải lúc, đi thôi!”
--- ------ ----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ -----
Thượng Quan Gìa ôm Vân Tử Mạn, dè dặt cẩn trọn đặt xuống giường, hắn đột nhiên phát hiện nàng thật sự rất gầy, nhẹ tựa như lông chim.
“Phụ thân, để ta đến xem mạch cho nương…” Sắc mặt Thượng Quan khinh Vãn bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Ngươi thật sự biết y thuật? Vì sao lão phu hoàn toàn không biết?” Đáy mắt của Thượng Quan Gìa ánh lên vẻ nghi hoặc, bán tín bán nghi nhìn chằm chằm nàng, nghe nói khuôn mặt này của nàng là do tự nàng chữa trị, thật sự làm cho người khác có chút giật mình, bất quá hắn thân là nhất quốc chi tương (công thần của một nước), trọng trách trên người còn quá nặng, căn bản không có thời gian để ý tới.
“Phụ thân bận trăm công nghìn việc, một tháng cũng không đến Lê Hoa uyển dù chỉ một lần, ngài làm sao có thể có thời gian tìm hiểu chứ…” Một câu nói này của Thượng Quan Khinh Vãn, giống như một chậu nước đá từ trên đầu hắn đổ xuống.
Thượng Quan Gìa nhất thời trong cơn giận dữ, sắc mặt một trận đen một trận xanh, nhưng nhìn thấy Thượn Quan Khinh Vãn chạy tới mép giường, đang giúp phu nhân xem mạch, lửa giận cũng không thể phát tác vào lúc này, chỉ có thể chịu đựng nóng nẩy, cắn răng một cái bước ra khỏi phòng.