Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 45: Chương 45: Cặn bã nam biết thân phận của nàng




Edit: voi còi

Sắc mặt của Đông Phương Trình có chút không tốt, tuy rằng Tứ vương gia là nữ tế (con rể) của hắn, nhưng người ta càng là đường đường vương gia, ra nhiều tiền như vậy để mua, tự nhiên sẽ không dễ dàng nhường cho.

“Ha ha, tướng quân có thể nghĩ như vậy tất nhiên là tốt......”

Ở lúc hai người đang nói chuyện, cửa của một cái phòng khác bỗng nhiên mở ra, một nữ tử mặc bạch y chậm rãi đi ra, phía sau nữ tử, đi theo một nam tử mặc hắc bào, lại phía sau, còn có hai tỳ nữ một đỏ một xanh biếc, một hàng bốn người, chậm rãi mà đến.

“Hâm Nhi cô nương......”

Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh đi ra, Tứ vương gia lập tức chào hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, hơi cúi thân mình một cái, ôn nhu nói:

“Vu Hâm chúc mừng vương gia có được bảo dược......”

“Ha ha, hiện tại bổn vương đang muốn đánh sâu vào khí tiên, vừa vặn cần dược này, giờ phút này dược này lại xuất hiện, đây chẳng phải là chuẩn bị cho bổn vương sao?”

Tứ vương gia ha ha cười lớn, hắn xem cũng chưa liếc mắt nhìn Đông Phương Trình bên cạnh một cái, tự nhiên, cũng liền không thấy được sắc mặt khiếp sợ của Đông Phương Trình.

“An Dương Tiêm?”

Đông Phương Trình ngây người hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngữ Hinh, thì thào hỏi.

“Tướng quân nói cái gì vậy? Ta hoàn toàn không hiểu?”

Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, bộ dáng bây giờ của nàng hoàn toàn không giống với năm năm trước, Đông Phương Trình không nên nhận ra nàng mới đúng!

“An Dương Tiêm...... Ngươi là An Dương Tiêm......”

Đông Phương Trình thấp giọng nói xong, sắc mặt cực kì vặn vẹo.

“Tướng quân nói đùa đi? Ngài nói đó là nguyên phối phu nhân (vợ trước) của ngài a, Vu Hâm ta tựa hồ lại sống lâu mười năm cũng không lớn như vậy đi?”

Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng cười, tuy rằng, nàng không nghĩ tới có thể nhìn thấy Đông Phương Trình nhanh như vậy, nhưng mà, càng ngoài ý muốn của nàng là, hắn có thể nói mẫu thân của chính mình.

“Đúng, ngươi không phải An Dương Tiêm, ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh!!”

Đông Phương Trình càng thêm khiếp sợ nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, dù sao, người này, đáng lẽ là năm năm trước cũng đã chết rồi.

“Đông Phương Trình, ngươi nói cái gì đấy? Làm sao nàng có thể là nữ nhân vừa xấu vừa nát Đông Phương Ngữ Hinh kia? Nàng là Vu Hâm...... Vu Hâm......”

Tứ vương gia vốn là muốn sửa chữa lời nói của Đông Phương Trình, nhưng nói xong lời cuối cùng, hắn cũng chấn kinh rồi.

Đông Phương Ngữ Hinh, Vu Hâm...... Vì sao thời điểm lúc đầu hắn không cảm giác được? Này Vu Hâm, không phải là hai chữ cuối cùng của Đông Phương Ngữ Hinh sao?

Hay là, Đông Phương Trình nói là thật, nữ nhân trước mắt kia thật là......

“ Quả nhiên trí nhớ của Đông Phương tướng quân rất tốt, qua lâu như vậy ngài đều nhớ được ta, không phải là ta nên cảm thấy cao hứng sao?”

Đã bị nhận ra, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không kiêng dè, rõ ràng hào phóng thừa nhận.

Bọn họ biết nàng đã trở lại mới tốt, như vậy, hàng đêm bọn họ sẽ không thể an nghỉ.

“Nàng...... Vu Hâm, nàng thật sự là Đông Phương Ngữ Hinh?”

Khiếp sợ qua đi, Tứ vương gia vẫn có chút không thể tin được như cũ, nữ nhân trước mắt này, vốn nên là nữ nhân của chính mình? Lúc trước, nếu không phải......

Tuy rằng thời gian hắn quen biết nàng không lâu, thậm chí biết nàng còn có một nữ nhi, nhưng......

Nhưng, không thể phủ nhận, hắn vẫn động tâm như cũ, đúng động tâm với nữ nhân này, cho nên hắn mới có thể thường xuyên lơ đãng nhìn thấy nàng, thậm chí, cũng không thèm để ý nàng từng có một nữ nhi mà đón nàng vào phủ.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có người nói cho hắn, đây là nữ nhân lúc trước hắn nên cưới, thậm chí, lúc đó nếu không có một lần sai lầm như vậy, nữ nhi kia chính là của hắn và vương phi, hắn sẽ có cảm thụ gì?

Khiếp sợ, phẫn nộ, hối hận, ảo não?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.