Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1097: Chương 1097: Cho ngươi mọi thứ tốt nhất




”Tiểu Hoan Hoan, ngươi thấy chỗ đó thế nào? Đến bên kia ngâm nước một chút đi. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc dẫn tiểu Hoan Hoan đi qua, nơi đó có một cái ao không lớn , có thể nói, giống như giếng nước vậy, rất nhỏ, tối đa cũng chỉ chứa được hai người.

Tiểu Hoan Hoan nghe xong vội vàng đi vào, nước cũng không sâu, bé ngồi xuống mới đến trước ngực của bé.

“Tới, nghe khẩu quyết của ta , ngồi xuống nha. . .”

Tiểu Hoan Hoan nghe xong vội vàng ngồi xuống, tiểu Nhạc Nhạc liền ngồi xuống một bên, từ từ nói . . .

Đây là một nơi tu luyện thiên nhiên , mà cái ao này , chính là nhũ nước nhỏ xuống ngưng tụ thành.

Một năm, cũng chỉ ngưng tụ tối đa được như vậy.

Thứ này, chính là báu vật của thiên hạ.

Lúc hắn thấy, đã từng muốn đi vào tu luyện.

Nhưng ngay lúc sắp đi vào , bỗng nhiên nghĩ đến tiểu Hoan Hoan.

Không, hắn muốn giữ lại cho tiểu nha đầu.

Nhưng nếu như nói công dụng của chỗ này , tiểu nha đầu tất nhiên sẽ không đồng ý tới.

Nàng sẽ không đoạt đồ đạc của mình, cho nên hắn mới dùng phương thức như vậy.

Nửa ao nước này, ít nhất cũng dùng bốn năm ngày, Hinh nhi bên kia. . .

Nhìn tiểu nha đầu đã nhập định, tiểu Nhạc Nhạc vội vàng đứng dậy ————

Hắn còn chưa nói một tiếng với Đông Phương Ngữ Hinh, ngộ nhỡ để cho bọn họ tìm sốt ruột, vậy thì phiền toái ——

“Nàng nói là Mật Các ư?”

Ân ái qua đi, bọn họ dùng chút cơm, Đông Phương Ngữ Hinh tùy ý nằm, nói chuyện gần đây.

Uất Trì Tà Dịch nghe được tên này, sắc mặt hơi biến đổi một chút .

“Đúng , là bọn họ. . . Chàng nghe nói qua?”

Mình không lớn lên ở bên này , nửa đường tới, đối với mọi thứ bên này , rất nhiều thứ cũng chưa quen thuộc.

Nhưng Tà Dịch không giống với, hắn biết đến, thậm chí có thể còn nhiều hơn nhiều so với sư phụ, đảo chủ .

“Ừ, nghe nói qua, nhưng cũng chỉ là nghe nói, bọn họ rất ít lộ diện. . .”

Miền đất này, thế lực lợi hại vĩnh viễn là ẩn núp.

Thiên Thương Đảo và Phác Dương Sơn, đã từng là hai đại bá chủ của nơi này, thật ra nói cho đầy đủ, chẳng qua cũng là. . .

Khiến đám người lánh đời chê cười mà thôi.

“Tà Dịch, chàng cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, thế giới này, người tài như mây, ai có thể bảo đảm mình chính là đứng ở điểm cao nhất thế giới chứ?”

Biết trong lòng Tà Dịch đang rối rắm cái gì, thời gian chung đụng với hắn quá dài , tâm ý của bọn họ , cũng nghĩ thông suốt.

“Ha ha, ta cũng biết, chỉ là. . . Hinh nhi, ta thực sự muốn cho Thiên Thương Đảo không quan tâm đến. . .”

Không tham dự tât cả chuyện này, cũng bắt đầu ẩn cư luôn?

“Cái này. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh ngược lại cảm giác chuyện này có phần có thể thực hiện rồi.

“Tà Dịch, thật ra suy nghĩ của chàng không sai, có thể nói kỹ một chút với đảo chủ . . .”

Tuy rằng Thiên Thương Đảo rất đẹp, nhưng cho dù chỗ tốt, nếu như không an tĩnh, không có ngày hòa bình , ai nguyện ý vẫn ở đó chứ?

“Hinh nhi, ý của nàng là. . .”

“Một lần nữa tìm một chỗ, nhanh tìm người đi qua thu xếp, chờ bên kia thu xếp xong, chúng ta cũng có thể ẩn cư. . .”

Cái này. . .

Thiên Thương Đảo đúng là không có khả năng ở lại đó.

Ở đó, không ẩn cư được.

Nhưng lần nữa đổi một địa phương. . .

Cái này, cho dù là phụ thân cam tâm tình nguyện, nhưng những lão già kia. . .

Uất Trì Tà Dịch rất lo lắng bọn họ, bọn họ đúng là chết vì sĩ diện.

Nếu như ẩn cư rồi, bọn họ có thể cho rằng đây là Thiên Thương Đảo sa sút không?

“Chàng lo lắng Thiên Thương Đảo bên kia có người xuất hiện phản đối việc này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.