Nhạc Nhạc và Hoan Hoan, nàng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng Uất Trì Tà Dịch, thế nhưng cảm thấy con gái của mình chịu thiệt ?
"Phụ thân, buông tiểu Nhạc Nhạc nha. . . . . . nó không có vô lễ con. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan thấy tiểu Nhạc Nhạc như vậy rất không thoải mái, vội hô.
"Hoan Hoan, con còn nhỏ, không biết thế giới bên ngoài rất hiểm ác, ta thấy tiểu Nhạc Nhạc này đúng là ý định không thuần khiết. . . . . ."
Uất Trì Tà Dịch cảm thấy tiểu Nhạc Nhạc có vấn đề, vậy tiểu Nhạc Nhạc đúng là ủy khuất mà:
"Ta. . . . . . Ta còn là tiểu hài tử nha. . . . . ."
Ô ô, nghe thanh âm của hắn cũng đã biết rồi.
"Tiểu hài tử? Ngươi bao nhiêu tuổi. . . . . ."
Uất Trì Tà Dịch nhíu nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm, tiểu Nhạc Nhạc này, cũng hoàn toàn không nhỏ .
"Ta làm sao mà biết? Có thể mấy trăm tuổi, cũng có thể có thể mấy ngàn tuổi . . . . . ."
Mọi người có phần xấu hổ, tiểu hài tử này, tuổi cũng nhỏ quá đi.
"Phụ thân, không cần bắt nạt tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Thấy tiểu Nhạc Nhạc bất lực như vậy, Hoan Hoan đau lòng vô cùng, bé mếu máo tủi thân, suýt chút nữa sẽ khóc lên.
"Tà Dịch, thật ra Hoan Hoan cũng là tiểu hài tử, bọn họ là bằng hữu, cũng không có gì. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn có chút không đành lòng, nhiều năm như vậy, may mà tiểu Nhạc Nhạc cùng Hoan Hoan, nàng. . . . . .
Thỉnh thoảng nàng vì luyện đan, có đôi khi đúng là mấy ngày cũng không thể chăm sóc tiểu Hoan Hoan .
Mà tiểu Nhạc Nhạc, nhưng cũng vẫn kiên nhẫn ở cùng bên người tiểu Hoan Hoan, trong lòng của nàng, cực kỳ cảm động ——
"Hừ. . . . . . Về sau không được chiếm tiện nghi của nữ nhi ta. . . . . ."
Cuối cùng tiểu Nhạc Nhạc được thả xuống dưới, tiểu Hoan Hoan vội đi tới bế nó, nhưng tiểu Nhạc Nhạc không dám cách gần quá, người nam nhân này quá kinh khủng .
Tay của tiểu Hoan Hoan liền cứng ở đó, bé bất lực nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói:
"Không có việc gì, tiểu Nhạc Nhạc cũng là đứa nhỏ, con có thể ôm nó. . . . ."
Thế này tiểu Hoan Hoan mới gật đầu, một lần nữa giang hai tay, tiểu Nhạc Nhạc lắc cái đầu hồ ly:
"Cái đó. . . . . Nam nhân xấu xa, chuyện này thương lượng với ngươi, ta đuổi đám chim đen bên ngoài đi, ta và Hoan Hoan có thể giống y như lúc ban đầu chứ?"
Chim đen. . . . . .
Vẻ mặt của mọi người đầy vạch đen. . . . . . Đó là phượng hoàng đen.Có điều, bọn họ đang thấy được, cũng chính là một đám chim đen mà thôi.
Chẳng qua là, đuổi chúng đi? Làm sao có thể? Lợi hại của chúng, đúng là mọi người đã từng kiến thức. . . . . .
Võ công của bốn người bọn họ rất lợi hại cũng không được, huống hồ là tiểu hồ ly luôn luôn lớn cỡ bàn tay?
"Ngươi? Đuổi chúng đi?"
Quốc sư muốn xác định lại một lần, tiểu Nhạc Nhạc gật gật đầu, dường như đó là một loại công việc rất nhẹ nhàng.
"Chính ngươi đuổi chúng đi?"
"Ừ. . . . . ."
"Nhưng chúng rất lợi hại. . . . . ."
Quốc sư nhắc nhở tiểu Nhạc Nhạc, có lẽ, vừa nãy nó đang ngủ, không thấy được lợi hại của đám chim đen này.
"Chẳng qua là đàn chim nhỏ biến dị không truyền ra được. . . . ."
Mọi người đổ mồ hôi mãnh liệt. . . . .
Không truyền ra được, chim nhỏ biến dị. . . . . . Giọng điệu này của tiểu Nhạc Nhạc, còn có thể cuồng vọng hơn nữa sao?
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Tà Dịch, Tà Dịch cũng cau mày, có vài phần không thể tin được.
"Hinh Nhi, ngươi nói có thể chứ?"
Chỉ số thông minh của Tiểu Nhạc Nhạc, cũng không phải là người bình thường có thể sánh bằng .
Từ trước đến nay nó ở cùng một chỗ với mọi người, đương nhiên biết ai là định đoạt trong này .
Uất Trì Tà Dịch đúng là lợi hại, nhưng hắn tuyệt đối nghe theo lời nói của Đông Phương Ngữ Hinh.
Về phần nữ vương và quốc sư, thì cũng như thế. Tiểu Hoan Hoan, tiểu chủ nhân của nó, thậm chí lại càng không cần phải nói .