Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Edit; voi còi
Tiểu Hoan Hoan ở trên mặt Đông Phương Ngữ Hinh hôn một cái, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ha ha cười.
“Đều bao lớn, còn muốn thân ái?”
Miệng Đông Phương Ngữ Hinh là nói như vậy, nhưng vẫn ở trên mặt tiểu nha đầu hôn một cái.
“Hắc hắc, mẫu thân, con có hỏi qua nữ vương a, bà ấy nói sẽ suy xét đều mang chúng ta cùng nhau đi nga......”
Hoan Hoan đắc ý cười, bé giúp đỡ mẫu thân hỏi đấy?
“Bà ấy nói suy tính sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút kỳ quái, nghe xong lời nói của quốc sư, nàng biết, nữ vương đối với ma thú kia, rất là kiêng dè.
“Vâng......”
“Vậy là tốt rồi, nếu như chỉ có hai người chúng ta, thật đúng là không dễ thành công đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh suy tư một chút, hiện tại nàng muốn nhanh chóng khôi phục thực lực.
Ở thời điểm tu luyện, vì để cho dược liệu trên người quốc sư phát huy nhanh, nàng dùng không ít chân khí.
Đây cũng không phải nàng có bao nhiêu ngốc, mà là nàng muốn thử xem như vậy có thể càng tiến thêm một bước hay không.
Lần trước khi mà công lực toàn bộ biến mất, nàng thành công vào.
Mà lần này......
Muốn cạn kiệt toàn bộ quá khó khăn.
Nhưng hao phí nhiều như vậy, nói không chừng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hoan Hoan nhìn Đông Phương Ngữ Hinh muốn luyện công, cũng không quấy rầy, bé cũng tìm một chỗ ngồi xuống, bé cũng là hài tử ngoan, cũng cần tu luyện.
Chỉ là, tuy rằng ý tưởng của Đông Phương Ngữ Hinh không sai, nhưng......
Hiện thực thật tàn khốc, nàng phát hiện công lực của nàng chỉ tăng một chút, cũng không có tiến bộ quá lớn.
Ánh mắt hơi hơi buồn bã, nhưng là không thất lạc bao nhiêu, đến tình trạng này của nàng, vốn sẽ rất khó tiếp tục tiến giai.
Một lần điều chỉnh này, lại là mười ngày nữa trôi qua.
Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ tới, quốc sư lại chủ động tới gặp.
“Ngươi đã điều chỉnh tốt?”
Nhìn đến sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh không tệ, quốc sư nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy, cũng đến lúc nên cáo từ ...... Quốc sư, ngươi có thể cùng nhau rời đi?”
Đông Phương Ngữ Hinh thật cẩn thận hỏi.
Quốc sư xem Đông Phương Ngữ Hinh, thở dài:
“Hinh Nhi, ta có thể kêu ngươi Hinh Nhi không?”
Xưng hô như vậy, có chút quá thân thiết, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phản đối.
“Đương nhiên có thể a......”
“Ngươi cũng có thể kêu tên của ta, Phong......”
Phong, một chữ, Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy có chút không hay.
Nàng do dự, mà quốc sư lại từ từ thở dài:
“Tên này, là bà ấy dặt cho ta, ta không biết dòng họ của mình......”
Này......
Một người, nếu như ngay cả chính dòng họ của mình cũng không biết, có chút thê thảm.
“Phong, ngươi có bao giờ nghĩ tới cùng đi với chúng ta?”
Đông Phương Ngữ Hinh thân mật hỏi, trong mắt quốc sư vui vẻ, xưng hô này, so với quốc sư không hề cảm tình, nhưng là dễ nghe hơn.
“Tốt, chúng ta cùng nhau đi......”
“Vậy...... Ngày mai xuất phát?”
“Ta đi nói cho bà ấy một tiếng đi......”
Thực ra hắn đã sớm muốn ròi đi, chỉ là lúc trước không có đồng bạn, đến sau này, chân không đi được, cho nên liền luôn luôn bị vậy tại đây.
“Có thể......”
Kỳ thật Đông Phương Ngữ Hinh càng hi vọng nữ vương cũng đi cùng nhau, bởi vì nhiều người, một người có thực lực, bọn họ liền nhiều phần thắng hơn.
##############################
Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ tới, nữ vương thật sự nguyện ý cùng nhau rời đi.
Bọn họ chuẩn bị đồ ăn trong nhẫn trữ vật, dọc theo đường đi này, không biết phải đi bao lâu.
Theo như lời nói lúc trước của quốc sư, luôn luôn đi tới phía đông.
Mà trên đường này, sẽ có ma thú thủ hộ, khả năng sẽ lại gặp được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.