Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1174: Chương 1174: kết cục (6)




Uất Trì Tà Dịch tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng là hiện tại hắn cũng không vội, nên liền nhanh chóng đi theo Đông Phương Ngữ Hinh đi qua.

“A, đây là......”

Rất nhiều tài liệu, đan dược, thậm chí còn rất nhiều thứ mà ngay cả Đông Phương Ngữ Hinh cũng không nhận thức......

Nơi này khẳng định là địa phương hắn chuyên môn cất giữ đan dược đi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không quản nó là cái gì , liền nhanh chóng đều đem thu thập trở về.

Đóng gói trở về, sau đó từ từ phân biệt cũng không muộn .

Uất Trì Tà Dịch vội vàng giúp nàng thu thập, dược ở đây có rất nhiều, Đông Phương Ngữ Hinh có một loại cảm giác nàng giàu to rồi.

Về phần Tiểu Hoan Hoan bọn họ, hi vọng cũng có thu hoạch đi.

Chỉ là, ngay tại lúc bọn họ sắp thu thập xong, thì toàn bộ huyệt mộ lại bỗng nhiên chợt lay động.

“A, không tốt...... nhanh chóng đi ra ngoài......”

Cổ kiếm bỗng nhiên hô lên, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, đi ra ngoài?

“Huyệt mộ muốn đóng......”

Cổ kiếm hô lớn.

“Không, không được, Tiểu Hoan Hoan còn đang ở đây......”

“Đông Phương Ngữ Hinh, Tiểu Hoan Hoan cùng tiểu hồ ly ở cùng nhau, hắn là Hồ vương, bọn họ hẳn là đã đi ra ngoài......”

Cổ kiếm biết lúc này không thể chậm trễ, thân mình hắn bỗng nhiên run lên, biến thành lớn hơn gấp mấy lần lúc đầu :

“Đi lên......”

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ có chút do dự, Tà Dịch nói:

“Hinh Nhi, chúng ta trước đi ra ngoài nhìn một chút...... Nếu như Tiểu Nhạc Nhạc bọn họ còn chưa đi ra ngoài, chúng ta lại trở về tìm hắn......”

Cũng đúng, hiện tại chỉ có thể hi vọng bọn họ cũng không có việc gì .

Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch cùng Phí Kỳ đi đến trên thân cổ kiếm, cổ kiếm vèo một tiếng liền bay đi.

Hắn đối với nơi này tựa hồ vô cùng quen thuộc, Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ đều không mở được mắt ra.

Thời điểm cảm giác được đã dừng lại , bỗng nhiên nghe được ầm vang một tiếng, cửa của cổ mộ kia không chỉ là đơn giản đóng lại, mà là......

Trực tiếp tiêu thất......

Là biến mất ......

Bọn họ cũng không thấy cái ao bên cạnh, bốn phía là một mảnh trơ lủi .

Đây là......

“Cổ kiếm, đây là......”

Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn cổ kiếm.

“Ngạch...... Ta cũng không biết......”

Hắn liền cố hướng ra phía ngoài chạy, chỗ nào còn quản đây là chỗ nào a......--

“Vậy Tiểu Hoan Hoan đâu?”

Tiểu Hoan Hoan không có ở đây, nhưng trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh lại không thấy có gì là không thoải mái, nàng có một loại dự cảm, Tiểu Hoan Hoan không có việc gì .

“Bé không có việc gì, chúng ta tìm thử một chút đi......”

Không có việc gì?

Nàng cảm giác cũng đúng, cổ kiếm tiếp tục phi hành, vòng quanh phụ cận nơi này vài vòng, nhưng vẫn như cũ không thấy được bóng dáng Tiểu Hoan Hoan .

Hơn nữa, phụ cận nơi này cũng không thấy được người khác, giống như......

Nơi này không thuộc về Mật Các.

“Tiểu Hoan Hoan......”

Tuy rằng biết Tiểu Hoan Hoan không có việc gì, nhưng không thấy bé, Đông Phương Ngữ Hinh sốt ruột khóc lên.

“Hinh Nhi, bé không có việc gì ......”

Trong lòng Uất Trì Tà Dịch cũng không chịu nổi, hắn không thể tưởng được thế nhưng bọn họ lại không cùng Tiểu Hoan Hoan đi ra .

Nhưng hắn tin tưởng vào năng lực của Tiểu Nhạc Nhạc , nhưng......

Bọn họ đang ở đâu?

Liệu có cái gì kỳ ngộ?

Hắn hiện tại hắn cũng không hi vọng nữ nhi có cái gì kỳ ngộ , chỉ cần bé có thể bình an là tốt rồi.

Bọn họ ở đây đi vài ngày rồi, tìm vài ngày, nhưng, vài ngày đi qua , mười ngày đi qua , một tháng đi qua , Tiểu Hoan Hoan vẫn như cũ không có trở về.

Đông Phương Ngữ Hinh có dự cảm, Tiểu Hoan Hoan sống rất tốt .

Nhưng , vì sao, bé lại không trở về tìm chính mình đây?

Uất Trì Tà Dịch khuyên nàng trở về, nhưng nàng không muốn, nàng dứt khoát muốn tại phụ cận nơi này ở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.