Tiểu Nhạc Nhạc, tuy rằng còn nhỏ một chút, nhưng cũng đáng yêu như vậy, khuôn mặt có chút béo mũm mĩm, vừa vặn là một đôi với tiểu Hoan Hoan .
Ngay lúc nhìn thấy bốn người này đi ra , ánh mắt U Minh vương chợt tối.
Ánh mắt của hắn lần lượt đảo qua trên người mọi người , cuối cùng dừng lại trên người Đông Phương Ngữ Hinh : :
“Là ngươi kê đơn bổn vương ?”
Trong lòng hơi tức giận, không thể ngờ được lúc hắn và Mẫn Du Nhiên cùng một chỗ , lại bị nữ nhân này thấy được.
“Ta không. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, vô cùng vô tội.
“Không phải ngươi?”
U Minh vương không tin, ánh mắt nhìn nàng nghi ngờ.
Đông Phương Ngữ Hinh càng lắc đầu vô tội , không cần chuyện xấu gì cũng đổ tội vào trên đầu nàng được không? Một người tốt như nàng vậy , làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ?
“Vậy ngươi đi ra làm cái gì?”
“Là ngươi kêu chúng ta ra ngoài nha. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh càng vô tội , Uất Trì Tà Dịch hơi hơi cười:
“U Minh vương, chúng ta đi chẳng qua là muốn xin chút giải dược . . . . . .”
Bọn họ đến nơi này, nhanh như vậy, thì nghĩa là. . . . . .
“Tà Tâm đâu?”
Tà Tâm dẫn theo bọn họ đến. Mật đạo kia, hắn nghĩ rằng không dùng đến , cho nên không quản.
Kết quả, ra chuyện lớn như vậy.
“Hắn đi rồi. . . . . .”
Việc này cũng không giấu giếm được U Minh vương, Đông Phương Ngữ Hinh to gan thừa nhận.
“Bổn vương muốn giải dược. . . . . .”
U Minh vương lặp lại nói.
“Ta không hạ độc nha. . . . . . Hay là, U Minh vương có chứng cớ gì phải không?”
U Minh vương nghe xong muốn hộc máu, việc này cần chứng cớ sao?
Tuyệt đối sẽ không cần.
Toàn bộ người U Minh giới là của hắn, bọn họ cũng không có ban lĩnh hạ độc hắn, cũng không có dũng khí này .
Hơn nữa, nếu như trong số đó có một cao thủ dùng độc lợi hại như vậy, hắn không thể không biết.
Hắn đúng là rất tôn trọng nhân tài , sẽ không để cho nhân tài mai một như vậy .
Nhưng bây giờ hắn trúng độc, hắn để cho Luyện Đan Sư của hắn xem qua ,bọn họ cũng không có biện pháp .
Mẫn Bá Thiên nói không sai, độc của Đông Phương Ngữ Hinh , cũng không có giải dược, trừ khi là chính nàng làm ra đến.
“Đông Phương Ngữ Hinh, nói đi, ngươi có điều kiện gì. . . . . .”
Tuy rằng nàng không thừa nhận, nhưng U Minh vương biết nàng có giải dược, việc này có phải nàng hạ độc hay không, có thể tạm thời không truy cứu.
Uất Trì Tà Dịch lôi kéo tay Đông Phương Ngữ Hinh , khẽ dùng lực.
U Minh vương, quả nhiên giỏi âm thầm chịu đựng.
Nếu là nam nhân bình thường , đến lúc này, tuyệt đối sẽ không có sắc mặt bình tĩnh bàn điều kiện cùng với người khác như vậy .
Cảm giác kia, cũng không dễ chịu.
Nhưng hắn cố nén , chỉ cần là phần chịu đựng âm thầm này , đã nói lên người này rất khó đối phó.
“Tuy rằng độc này không phải ta hạ, nhưng dù sao ta coi như là một Luyện Đan Sư, có thể nhìn xem có thể điều chế ra giải dược hay không , nhưng U Minh vương, yêu cầu của ta ngươi cũng biết nha. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười cực kỳ vô tội , nàng ngẩng đầu nhìn Uất Trì Tà Dịch một cái, thở dài:
“Đều nói lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, ta là thê tử của Tà Dịch , hắn là thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , trên đảo này nhiều người trúng độc như vậy , ta đây một phu nhân thiếu đảo chủ , đương nhiên cũng không an lòng . . . . . . Nếu như U Minh vương có thể ban cho chúng ta chútgiải dược, hơn nữa đáp ứng về sau không tìm Thiên Thương Đảo phiền toái , một Luyện Đan Sư nho nhỏ như ta , cũng nguyện ý dốc sức vì U Minh vương . . . . . .”
Nàng vẫn cũng chưa thừa nhận chính mình có giải dược.
Nhưng điều kiện này, cũng không chỉ là đơn giản muốn giải dược như vậy .
U Minh vương, tuy rằng không giống với người bình thường , nhưng hứa hẹn của hắn, thì đích thực cũng có vài phần có thể tin .
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi dám uy hiếp bổn vương?”
Hai mắt U Minh vương nhíu lại, thanh âm lạnh lùng hỏi.