Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 622: Chương 622: Ngươi là cầm thú a




Edit:..Lam Thiên..

Nàng phải tới khi nào thì mới có thể khôi phục như lúc trước đây?

Nàng không muốn chờ, nàng muốn nhanh chóng phục hồi như cũ.

Mặc dù ở thời không bên kia chính mình thua, nhưng......

Nàng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.hiện tại với võ công của Đông Phương Ngữ Hinh, nếu nàng có thể sử dụng chân khí, tuyệt đối nàng sẽ không phải là của đối thủ chính mình .

“Thế nào? Liền muốn bổn vương như vậy?”

Nhìn đến nữ nhân tron lòng chủ động như thế, đây chính là rất khó có được .

U Minh vương đã có một chút hứng thú, hắn trực tiếp ôm lấy Mẫn Du Nhiên, hướng tới giường lớn kia nơi bọn họ đã từng hoan ái qua vô số lần.

Mà Mẫn Du Nhiên, lại là thẹn thùng cúi đầu, nàng......

Nàng vẫn như cũ có chút ngượng ngùng, nàng vốn là một nữ nhân có chút hướng nội.

Mà nàng như vậy, cùng Nhu Y là hai loại người hoàn toàn bất đồng, khiến U Minh vương càng thêm yêu thích –

--- ------ ------ ------ ---------

“Cầm thú a a......”

Đông Phương Ngữ Hinh liên tục bị Uất Trì Tà Dịch ép buộc đến sau nửa đêm mới có thể ngủ, ngày kế thức dậy, eo mỏi lưng đau , vừa thấy chính là kết quả của việc miệt mài quá độ .

Mà Uất Trì Tà Dịch, hắn cũng vẫn chưa đứng lên, hăn cười tủm tỉm nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, trên gương mặt anh tuấn lại cười đến giống như mèo con ăn vụng thành công, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh muốn......

Đánh người......

“Hinh Nhi......”

Hắn thản nhiên nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh liếc trắng mắt:“Hừ......”

“Còn khó chịu?”

Biết tiểu nữ nhân này sẽ tức giận, nhưng ngày hôm qua hắn đúng thật là khống chế không được chính mình a.

Bọn họ đã bao lâu không có cùng nhau thân thiết ?

“Hừ......”

“Chỗ nào không thoải mái? Ta giúp nàng nhu nhu......”

Bàn tay to rơi xuống trên người Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh sợ tới mức nhanh chóng cùng hắn bảo trì khoảng cách:

“Nam nhân đều là cầm thú...... Uất Trì Tà Dịch, chàng xác định chàng chỉ giúp ta nhu nhu, chính là đơn thuần nhu nhu sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn hắn, Uất Trì Tà Dịch vô cùng vô tội lắc đầu:

“Ở trước mặt nữ nhân mình yêu , khó tránh khỏi sẽ có chút ......”

Lời nói của hắn cố ý không nói hết, Đông Phương Ngữ Hinh lườm hắn một cái......

Cấp chính mình tìm lấy cớ. Hừ, bất quá......

Thần kinh luôn căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng, trong lòng nàng cũng cảm giác thoải mái đi không ít đâu?

Cũng thật sự là làm khó hắn , biết rõ cái địa phương kia nguy hiểm, nhưng hắn vẫn......

Nghĩ đến hắn không rời không bỏ, cái mũi Đông Phương Ngữ Hinh đau xót, thân mình chậm rãi dựa vào hắn điều chỉnh vị trí vài cái nói:“Tà Dịch......”

Nàng thấp giọng hô.

“Ân...... Hinh Nhi?”

Uất Trì Tà Dịch có chút không hiểu, vừa mới Đông Phương Ngữ Hinh phòng bị chính mình như phòng sói, nhưng lúc này......

“Cám ơn chàng......”

Cái mũi Đông Phương Ngữ Hinh đỏ lên, nàng phát hiện chính mình hiện tại cũng thật dễ dàng bị cảm động.

“Nàng......”

Uất Trì Tà Dịch sửng sốt, chợt hiểu được cái gì, hắn sủng nịch nắm nắm cái mũi của Đông Phương Ngữ Hinh, cười nói:

“Nàng a...... Nếu đổi lại người bị nhốt là ta, nàng sẽ không để ý mà tiến vào sao ?”

Nếu là, nếu là như vậy......

Đông Phương Ngữ Hinh cơ hồ nghĩ cũng không cần nghĩ, nàng khẳng định sẽ đi qua a......

Nhưng là, hai người bọn họ có thể giống nhau sao?

Nếu là......

“Hinh Nhi, nàng sẽ sao?” Thấy Đông Phương Ngữ Hinh không trả lời, tuy rằng hắn biết đáp án cuối cùng kia, nhưng......

Tà Dịch vẫn hỏi, hắn muốn nghe chính miệng nàng nói.

“Sẽ, đương nhiên sẽ ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.