“Ngươi hiện tại đi vào, cũng vô dụng, nghe lời ta, kiên nhẫn đợi một chút đi, chúng ta đã tận lực, về phần bọn họ, có thể bước được đến đâu, còn phải xem tạo hóa của hai người bọn họ ......”
Kỳ ngộ như vậy, căn bản không có khả năng phát sinh, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc cùng......
Tiểu nha đầu này, vận khí thực không phải tốt bình thường đâu?
Nếu như hắn đoán không sai, võ công của Tiểu Hoan Hoan, cũng sẽ tiến bộ rất lớn .
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn lão hồ ly không giống như đang nói dối, nàng quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch:
“Tà Dịch, chàng nói chúng ta......”
“Chờ một chút xem đi...... Nếu chúng ta bị thương, Tiểu Hoan Hoan đi ra cũng sẽ thương tâm ......”
Uất Trì Tà Dịch đã tin lời nói của lão hồ ly, Đông Phương Ngữ Hinh cũng gật gật đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng cấm địa, bên kia vẫn chấn động lợi hại, nhưng cũng chỉ là chấn động lên mà thôi.
Mà chung quanh bọn họ, vô số hồ ly hai mắt thành kính nhìn bên kia, bộ dáng đó......
Thật cung kính, cũng thật chờ mong......
Chờ đợi như vậy, rất nhanh liền qua ba ngày.
Ba ngày thời gian, qua rất nhanh, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại có loại cảm giác giống như một ngày bằng một năm vậy.
“Không được, ta không muốn tiếp tục chờ đợi ......”
Đông Phương Ngữ Hinh phiền chán đứng lên, muốn vọt vào, Uất Trì Tà Dịch cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Lão hồ ly muốn ngăn trở, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, căn bản liền chưa cho hắn có thời gian ngăn trở.
Hai người vừa đến cửa sơn động , bỗng nhiên có một lực đạo rất lớn đánh úp lại.
Giống như một trận cuồng phong, hai người vội vàng dùng chân khí chống đỡ......
Chính là, lực đạo kia rất mạnh, giống như con kiến cùng voi, căn bản không thể đem ra so sánh.
Hai đạo bóng dáng thẳng tắp bay ra, lão hồ ly cùng nhị trưởng lão vội vàng tiếp được bọn họ.
Bọn họ đã khôi phục không sai, nhưng vẫn phải lui về sau mấy bước, lực đạo này, thật đúng là đủ khủng bố .
“Hoan Hoan......”
Đông Phương Ngữ Hinh thật hận chính mình vô lực, thậm chí ngay cả tới gần cửa động cũng không làm được --
“Ầm vang......”
Đông Phương Ngữ Hinh vừa kêu xong, cấm địa kia bỗng nhiên chấn động lợi hại hơn .
Một đạo kim quang bay ra, kim quang lộng lẫy, chói mắt.
Mọi người nhịn không được phải híp mắt lại, sau đó lại mở ra:
Trên bầu trời, một Cửu Vĩ Hồ màu vàng đang uy vũ đứng đó.
Dáng người của nó phi thường lớn, thậm chí......
Ánh mắt nó vẫn nhắm lại, chưa từng mở.
Mà ở trên người nó, một tiểu cô nương đang an tĩnh ngồi đó, đồng dạng cũng nhắm hai mắt......
Một người một Cửu Vĩ Hồ, thoạt nhìn không ngờ lại hài hòa đến vậy.
Tiểu Hoan Hoan......
Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục cũng thấy được nữ nhi của nàng.
Nhìn sắc mặt bé hồng nhuận, vô cùng bình thường, tâm Đông Phương Ngữ Hinh lúc này mới có thể buông.
Mà Tiểu Nhạc Nhạc, thoạt nhìn trạng thái cũng không sai.
Tiểu Nhạc Nhạc biến thành màu vàng , có phải hay không cùng ánh sáng này có quan hệ?
Nàng thế nào lại cảm giác được tóc của nữ nhi nàng.....
Đông Phương Ngữ Hinh híp mắt nhìn Tiểu Hoan Hoan, cảm giác vẫn là màu vàng .
“Tà Dịch, Tiểu Hoan Hoan của chúng ta...... Tóc đó có màu gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh bất an hỏi, Uất Trì Tà Dịch cũng nheo lại mắt::