Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 421: Chương 421: Nữ vương trong rừng




Edit:..Lam Thiên..

Cái lưới kia thật lớn, mang theo nàng, hướng về phía trước bay đi.

Nàng đã từng nghĩ tới giãy dụa, nhưng đây là địa bàn của bọn họ , chẳng bằng trước xem bọn hắn có tính toán gì không?

Hơn nữa, địa phương này vốn là nơi kỳ quái , tuy rằng biết cái thứ không biết kia thật đang sợ, nhưng......

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ nghĩ tới muốn đi xem, có lẽ, nàng trời sinh chính là cái người không biết an phận.

Trực giác nói cho nàng biết, tuy rằng đi qua có thể có nguy hiểm, nhưng nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, nàng càng không có hi vọng.

Mà cái lưới trước mắt này, nàng tạm thời cũng không còn cách nào khác.

Lưới ở trên bầu trời không biết bay bao lâu, rốt cục cũng ngừng lại.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng là lần đầu tiên thấy được một người còn sống.

Đây xem như là người đi.

Giống như là vừa mới tiến hóa đi ra , bọn họ vẫn còn còng thắt lưng xuống, làn da có chút biến thành màu đen.

Nhưng bọn họ thật sự là người, hai chân đi đường, có tay có cánh tay .

Lưới vừa rơi xuống đất, một người nam nhân đã đi tới:

“Hắc hắc, ta đem nhân loại này mang đến ......”

Chính là người này đem mình tới đây ? Vừa nghe tới thanh âm này, Đông Phương Ngữ Hinh đã biết là hắn .

Hắn nhìn không ra tuổi, phỏng chừng cũng liền ba bốn mươi tuổi.

Ánh mắt có chút âm u, tươi cười thật khủng bố, thanh âm lanh lảnh giống như thái giám.

“Nữ vương đang chờ đấy......”

Một nữ tử đi tới, thanh âm tương đối mềm mại, so với thanh âm của nam nhân này dễ nghe hơn nhiều.

“Ân...... cũng nên mang nàng đi vào......”

Nam nhân lần này nhưng là không có cười, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng có chút giật mình...... Nữ vương......

Đừng nói cho nàng, đây là nữ nhi quốc nha.

Bất quá, nhìn biểu cảm vừa rồi của nam nhân này, hiển nhiên cấp bậc không có cao như cái nữ tử kia.

Nam nhân lôi kéo nàng hướng về bên trong mà đi , lưới trên người Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ không có tháo ra, nàng vội vàng nói:

“Ngươi buông ta ra...... Ta chính mình đi......”

“Thành thật một chút......”

Nam nhân không kiên nhẫn nói.

“Dù sao đây cũng là địa bàn của các ngươi, ngươi còn sợ ta đào tẩu thành công hay sao?”

Người này, thật sự là thô lỗ.

“Thả nàng đi......”

Nam nhân vẫn như cũ không nói chuyện, cái nữ nhân kia lại lên tiếng , nam nhân không dám cãi lại, nghe lời buông nàng ra, thu hồi cái lưới lại, Đông Phương Ngữ Hinh mới có thể nâng người đứng lên.

“Đứng thẳng nhưu vậy, thực xấu ......”

Nữ nhân ghét bỏ nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng giật giật, là thắt lung của bọn hắn thẳng không dậy nổi có được hay không?

Nàng đánh giá bốn phía, uy áp này ngược lại là nhỏ hơn rất nhiều, nàng có chút không rõ .

Cái thứ lợi hại kia , chẳng lẽ không phải là nữ vương bọn họ sao?

Theo bọn họ đi tới, Đông Phương Ngữ Hinh tận lực khom người cuống một chút, như vậy sẽ không quá mức nổi trội.

Bất quá, khuôn mặt của nàng vốn là trắng nõn, lúc này cùng bọn họ đứng chung một chỗ, càng thêm chói mắt.

Rất nhanh , bọn họ đi đến một cái căn phòng rộng rãi, nữ tử cung kính quỳ xuống:

“Nữ vương, người đã đưa đến......”

Cái nam nhân kia tự nhiên cũng đi theo quỳ xuống, Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt:

“nhân loại lướn mật, cũng dám nhìn thẳng nữ vương chúng ta?”

Nàng vừa ngẩng đầu, đầu đã bị người đập một cái, Đông Phương Ngữ Hinh lui lui cổ, giải thích nói:

“Nữ vương, ta không phải muốn nhìn thẳng ngài, chính là lâu nay nghe thấy đại danh của ngài, nên ta mới muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái của ngài thôi......”

“Ha ha...... nhân loại này không sai, có thể nói......”

Nữ vương ha ha cười, xem ra những lời này, nàng cực kì thích.

Nghe thanh âm của nàng, nàng khoảng bốn mươi tuổi, Đông Phương Ngữ Hinh không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn như cũ vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng vừa thấy lại khiến nàng chấn động, nữ vương này......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.