Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 145: Chương 145: Tiểu nha đầu tri kỷ




Hoan Hoan đắc ý nói xong, trên khuôn mặt nho nhỏ mang theo vẻ đáng yêu mê người, bỗng nhiên cái miệng nhỏ của bé chu lên:

“Nhưng mà mẫu thân cũng thực ngốc, đều bị phụ thân ăn còn không biết phụ thân là ai.”

Nhân vương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng rất kỳ quái, rõ ràng là mẫu nữ (mẹ con), ngày đầu tiên Hoan Hoan liền nhận ra hắn, thế mà......

Cái nữ nhân Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng cho tới bây giờ đều cho rằng hắn là một lão nhân.

Có người xinh đẹp như vậy, tuổi trẻ như vậy, soái khí (đẹp trai+ khí thế) lại có thể là lão nhân sao?

Làm hại hắn mỗi ngày còn muốn mang theo mặt nạ, mặt nạ này tuy rằng là dùng vật liệu có tính chất đặc biệt làm thành, nhưng......

Rất không thoải mái.

Nữ nhân kia không nhận ra hắn, ở trong phủ hắn cũng không thể tháo mặt nạ xuống, thật sự là đủ buồn bực!

Nhưng mà nếu là nhận ra, không biết nàng sẽ lại náo loạn như thế nào đâu?

Lấy tính tình của nàng, có khi sẽ trực tiếp đuổi giết hắn đến chân trời góc biển!

“Phụ thân, nếu không thời điểm người cùng Hoan Hoan ở cùng nhau, cũng đừng mang mặt nạ nữa? Trên mặt mang theo này này nọ khẳng định sẽ không thoải mái a......”

Hoan Hoan biết mang theo này này nọ nhất định không thoải mái, cho nên thân thiết nói.

“Khó mà làm được, đây chính là ở nhà chúng ta đâu? Tiểu nha đầu, con ngẫm nghĩ một chút, nếu như để nàng biết......”

Nghĩ đến tính tình nữ nhân kia, Nhân vương có vài phần lo lắng, chịu không nổi a......

Nhưng mà nữ nhân kia tuy rằng tính tình không là gì cả, nhưng hương vị cũng tuyệt vời, khi bọn họ ở cùng nhau, thật sự là ăn nhịp.

“Ha ha...... Phụ thân nói cũng đúng...... Nhưng mà, phụ thân người yên tâm, vạn nhất để cho nương đã biết, Hoan Hoan sẽ không mặc kệ người ......”

Xem hài tử này, thật săn sóc a.

“Ân...... Phụ thân tin tưởng con.....”

Bàn tay to cầm tay nhỏ bé của Hoan Hoan, một lớn một nhỏ hai người ở trong vườn hoa đi dạo, lớn một thân y phục màu đỏ sậm, tuy rằng không phải sắc đỏ thẫm, nhưng làm cho người ta cảm thấy màu sắc vui mừng.

Người nhỏ vẫn là một thân váy màu hồng phấn như cũ, trên đầu là vô số bím tóc, mỗi khi bước đi, bím tóc đung đưa lay động, đáng yêu nói không nên lời.

Bên người bọn họ, có hoa tươi vừa mới nở rộ, có bươm bướm dập dờn, hết thảy, đều là tốt đẹp như vậy, tựa như ảo mộng.

Đông Phương Ngữ Hinh đứng lên cũng không có tìm được nữ nhi của mình, liền hỏi nha đầu phía dưới, nghe nói ở hoa viên, nàng đi qua tìm.

Khi đến nơi, vừa vặn nhìn đến một màn như vậy, một lớn một nhỏ, lôi kéo đi một chút.

Hoan Hoan thỉnh thoảng ngẩng đầu, vẻ mặt sáng lạn tươi cười, không biết đang cùng Nhân vương nói gì đó.

Mà Nhân vương, còn lại là hơi hơi cúi đầu, có thể xem ra hắn thật sự rất thích Hoan Hoan.

Tuy rằng, Hoan Hoan là hài tử nàng mang đến, bọn họ không có chút quan hệ huyết thống nào.

Đông Phương Ngữ Hinh vốn là muốn tìm Hoan Hoan, nhưng nhìn đến một màn như vậy, bong nhiên nàng có chút không quá nhẫn tâm......

Hoan Hoan của nàng, khó khi nào thích một người như vậy.

Ở trong ấn tượng của nàng, bé đã từng thích qua một người.

Đó là Uất Trì Tà Dịch, thiếu chủ Thiên Thương đảo, người kia tuy rằng thật chán ghét, thật thích chọc nàng tức giận.

Nhưng không thể phủ nhận, hắn thật là mỹ nam tử khó gặp.

Đối với Hoan Hoan một cái sắc nữ trông mặt mà bắt hình dong như vậy mà nói, nam nhân như vậy sức quyến rũ quá lớn, Hoan Hoan sẽ thích cũng là cực kì bình thường.

Nhưng trước mắt này......

Nhân vương, luôn luôn mang theo mặt nạ, cứ nghe là nam nhân vừa già lại xấu, thậm chí không có người nhìn thấy qua dung mạo của hắn, Hoan Hoan làm sao có thể sẽ thích một nam nhân như vậy?

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không xác định.

Chính là, nàng có thể cảm giác được hắn đối với Hoan Hoan là thật tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.