(nguyên văn là “lạn hoa đào không ít” 烂桃花不少, mình tra từ “lạn” thì ra là nát vụn, thối rữa, vụn nên mình để là vụn, có ai hiểu từ này thì chỉ giúp mình)
Edit: voi còi
Đậu Yên Nhi nằm ở trên giường, vẫn luôn nằm, hai nha đầu ngày ngày một tấc cũng không ròi mắt nhìn, đừng nói là muốn làm sao sảy thai, ngay cả đi vệ sinh, đều có người đi theo.
Bây giờ nàng bị giam cầm, giam cầm hoàn toàn.
Bỗng nhiên nhị ca bị thiến, trong bụngcủa nàng là hài tử duy nhất của huynh ấy, phụ mẫu càng không thể để cho hài tử này gặp chuyện không may.
Lúc trước, nàng nói không muốn hài tử này, nương chỉ thở dài, khuyên nàng, nhưng còn bây giờ thì sao?
Nàng vừa nói ra, nương liền tránh đi.
Ngày nào đó tình huống thật không tốt, thiếu chút nữa thì rớt, nhưng......
Ông trời, luôn không thương nàng, hài tử vẫn còn như cũ.
Tuy rằng rất nguy hiểm, lại vẫn ương ngạnh ở trong bụng nàng như cũ, có đôi khi nàng đều vì hài tử này mà cảm thấy giật mình, sức sống của tiểu gia hỏa này cũng quá ngoan cường thôi?
Chỉ là, hiện giờ - -
Nàng đã hoàn toàn mất đi tự do.
Một ngày, nương đến xem nàng, Đậu Yên Nhi làm bộ đáng thương hỏi.
“Yên Nhi, không phải nương không cho con đi ra ngoài, chỉ là...... Thân thể của con quá yếu, thật sự là không thích hợp đi lại, phải nghe lời biết không?”
Phu nhân ân cần nói xong, đây là nương của nàng, thế nhưng nửa điểm cũng sẽ không vì nàng lo lắng.
“Nương, hài tử này sẽ không nhận được chúc phúc ......”
Đây là nghiệt chủng, nghiệp chướng a.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nhị ca nhiều nữ nhân như vậy, cũng không cái bụng nào hăng hái tranh giành, ngược lại là nàng, chỉ một hồi như vậy, vậy mà mang thai?
“Ai, nữ nhi a, chúng ta không phải đều rất thích nó sao? Nhị ca của con đã như vậy, chẳng lẽ con không lo lắng cho nhị ca con? Con liền nhẫn tâm để nhị ca của con không có hậu nhân sao?”
Lòi nói của phu nhân thành khẩn, bỗng nhiên bà lại cảm thấy tất cả đều là làm bậy, nếu như......
Thời điểm khi đó, bà ngăn cản kế hoạch của bọn họ, sẽ không thương tổn tới Đông Phương Ngữ Hinh, vậy tình huống bây giờ của Đậu phủ, có phải cũng không giống như bây giờ hay không?
Khi đó,bà rất rõ ràng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng là một người vô tội, nàng không có khả năng làm ra vẻ không phải Tứ Vương Gia không gả, nhất định phải gả cho nhi tử của bà thời gian sống đã không còn nhiều a.
Chẳng qua là, bọn họ giận chó đánh mèo, bọn họ giận chó đánh mèo, mới tạo ra hậu quả ngày hôm nay.
“Con...... Ai......”
Đậu Yên Nhi thở dài, nàng biết chính mình không thuyết phục được nương, chỉ có thể chờ hài tử này sinh ra.
“Nàng đã trở lại sao?”
Nàng, tự nhiên là chỉ Đông Phương Ngữ Hinh.
Phu nhân lắc đầu, ánh mắt Đậu Yên Nhi vui vẻ:
“Quả nhiên nàng đã chết?”
Thật sự là báo ứng a...... Tuy rằng, chính mình cũng trả giá rất nhiều, nhưng hiệu quả vẫn không tệ.
Đông Phương Ngữ Hinh đã chết, chết ở trong rừng rậm ma thú, bao gồm nữ nhi của nàng, còn Nhân vương.
“Yên Nhi, con an tâm nghỉ ngơi đi, nương đi trước ......”
Phu nhân còn dặn dò vài câu, bà biết Đậu Yên Nhi nghe không vào, kỳ thật dặn dò là đối với nha đầu hầu hạ mà thôi.
Để cho bọn chúng để ý nhiều hơn một chút, hài tử này, cũng không thể ra có chuyện gì ngoài ý muốn được.
*****
“Hinh Nhi, thật sự là vất vả ngươi rồi......”
Đến Phác Dương sơn, Đông Phương Ngữ Hinh thật nghiêm cẩn kiểm tra bệnh trạng của bọn họ, Lạc trưởng lão kia, tất nhiên là đi theo phía sau, Đông Phương Ngữ Hinh có suy tư một chút, kê một phương thuốc, tự nhiên, Lạc trưởng lão phụ trách chuẩn bị thuốc, cho một người dùng, người nọ quả nhiên tốt lên không ít.
Phương thuốc kia rất đơn giản, nhưng Lạc trưởng lão không kê ra được, nét mặt già nua tức giận đỏ bừng.
Đương nhiên, khi làm xong hết thảy, Mẫn Bá Thiên muốn giết người.
Xem khuôn mặt cứt của hắn ta, Đông Phương Ngữ Hinh và Tà Dịch đều vô cùng vui vẻ, hết giận!
Mà lúc này đây, cũng là lần đầu tiên Tà Tâm nhìn đến năng lực của Đông Phương Ngữ Hinh, hai người đều đem nàng một lần nữa đánh giá một chút.
235: Vụn hoa đào không ít [ 2]
Edit: voi còi
Sau khi giải quyết xong việc này một cách hoàn mỹ, đoàn người trở về, tự nhiên, Thiên Thương đảo là cao hứng phấn chấn tiếp đón, liền ngay cả đảo chủ, trên mặt cũng là tươi cười đầy mặt.
Ánh mắt ông nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, tự nhiên là tốt lên không ít, hiền lành không ít.
Mà tất cả điều này, cũng tự nhiên là có người vui mừng có người buồn.
Thiên Thương đảo chuẩn bị tiệc rượu chào đón, người đi thực không ít, mà trong đó, hiển nhiên Tà Dịch cùng Ngữ Hinh chính là nhân vật chính của tiệc rượu, đúng rồi, còn có Hoan Hoan, tiểu nha đầu vô địch đáng yêu.
Nhu Y đã ngồi ở đây, nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh hào quang bắn ra bốn phía, nàng luôn luôn là bình tĩnh tài trí hơn người lại oán hận khẽ cắn môi.
“Nhu Y, đây là nữ nhân đi theo thiếu đảo chủ trở về sao?”
Một mỹ nữ lén lút đi tới, câu hỏi như vậy, nếu như đổi lại lúc bình thường, Nhu Y cũng khinh thường trả lời ......
Nhưng bây giờ bất đồng, bọn họ......
Quan hệ của thiếu đảo chủ và nữ nhân này rất tốt, tốt đến mức nàng đều hâm mộ, nàng biết căn bản một mình mình không ứng phó nổi, cho nên......
Nàng không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể.
Nàng muốn tìm giúp đỡ, bọn họ cùng nhau nỗ lực.
Cùng so sánh với Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân này tính cái gì, nói một câu không xuôi tai, thì rắm cũng không phải.
Nhưng mà, nữ nhân này cũng không ngốc a, dùng từ ngữ này không sai, là nữ nhân mà thiếu đảo chủ mang về đến, mà không phải......
Nữ nhân của thiếu đảo chủ.
“Đúng, thế nào? Xinh đẹp không?”
“A a, sao ta cảm giác chua xót? Nhu Y, ngươi là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Thương đảo chúng ta a, sẽ không phải là, bị nữ nhân này cho so không bằng đi?”
Người nói chuyện, chính là Hiểu Hiểu, cũng là một trong nữ nhân chuyển bị cho thiếu đảo chủ, chẳng qua, mặc kệ so sánh theo phương diện nào nàng đều kém hơn Nhu Y, mà Nhu Y đâu, cũng luôn là dáng vẻ tài trí hơn người, cho nên lúc trước, quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Chẳng qua, quan hệ giữa nữ nhân, vốn dĩ hay thay đổi.
Các nàng, có thể bởi vì một người nam nhân, biến thành tình địch, cũng có thể bởi vì một nữ nhân, tạm thời biến thành đồng minh.
“Hừ, bằng nàng ta sao? Còn không xứng......”
Nhu Y khinh thường nói xong, nàng luôn luôn đều ở đánh giá Đông Phương Ngữ Hinh, nếu không phải nàng ta dùng âm mưa quỷ kế gì lừa gạt thiếu đảo chủ, luận dung mạo, võ công, một dạng cũng không thể so với mình.(voi: ta thấy con này tự tin dễ sợ)
Thiếu đảo chủ đơn thuần, tất nhiên là bị nữ nhân này dùng thủ đoạn không đứng đắn mê hoặc, bằng không, sẽ không thích nàng ta.
Nhu Y tự tin nghĩ, nàng lại không biết, nếu như Tà Dịch thật sự có thể dễ dàng bị người mê hoặc như vậy, nàng cùng hắn đều quen biết hai mươi mấy năm, không phải nàng đã sớm đắc thủ rồi sao?
“Ha ha, muội muội cảm giác cũng đúng...... Nhu Y tỷ tỷ, chúng ta đều là người Thiên Thương đảo, muội muội có bao nhiêu cân lượng vẫn là rõ ràng, nhưng thực lực của tỷ tỷ, muội muội cũng rõ ràng, tỷ tỷ cần phải cố lên, không ai muốn, bị một ít người không liên quan, quấy rầy bước chân của tỷ tỷ ......”
Giọng nói của Hiểu Hiểu vô cùng thân thiết, hai người luôn luôn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh không phải ngu ngốc, làm sao có thể không cảm giác.
“Này, lão nhân, chàng nói chàng a, đều già như vậy, vì sao vụn hoa đào còn nhiều như vậy a......”
Đông Phương Ngữ Hinh không vui chu chu miệng, ô ô, nam nhân của chính mình bị người nhìn trộm, cảm giác này thực không tốt.
“Ta già sao?”
Tà Dịch sờ sờ mặt, hắn rất muốn nói, không chỉ là nữ nhân không muốn người khác nói chính mình già, kỳ thật nam nhân cũng là như vậy a a.
“Nhìn thì không già, nhưng tuổi này, cũng có chút lớn......”
236: Nữ nhân đáng sợ
Edit: voi còi
Dáng vẻ của nàng như hoa a, Tà Dịch, đều hơn hai mươi rồi a.
“Vậychẳng phải là càng yên tâm sao? Ta là lão nam nhân, vừa vặn, có thể ngăn chặn ánh mắt những nữ nhân này a......”
Tà Dịch lấy lòng nói, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, nhìn về phía hai nữ nhân đối diện:
“Đây là vụn hoa đào của chàng đi?”
“Ách......”
Vẻ mặt Tà Dịch đầy vạch đen, cái này xem như vụn hoa đào gì, hắn cũng chưa hạ mắt xem đâu.
Ánh mắt của hắn nhìn qua, hai nữ nhân cũng thấy được, cười thẹn thùng đối với Tà Dịch, dáng vẻ kia, thật sự là đủ quyến rũ người khác.
Sau khi hai người cười xong, đều cúi đầu, có thể nhìn đến trên mặt đỏ ửng.
Đông Phương Ngữ Hinh ngồi đối diện với các nàng, tự nhiên xem rành mạch.
“Hừ...... Còn dám trước mặt ta quyến rũ người?”
Tay, hung hăng nhéo đùi Tà Dịch một cái, Tà Dịch đau nhe răng, nữ nhân này, thật là, nhẫn tâm.
“Nàng...... Hinh Nhi, như vậy rất đau, nàng có thể ôn nhu chút hay không?”
Ô ô, gia có bạo thê (vợ hung dữ), thật là làm cho người ta, không biết nên nói như thế nào.
“Đau không?”
Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng, Tà Dịch xem nàng tức giận, vội nói:
“Không có, không có......”
Hai người cười đùa, vụng trộm, nhưng vẫn có người nhìn thấy, đảo chủ không vui nhíu mày, nhi tử của mình, thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Tuy rằng bọn họ lần này lập được công lớn, nhưng......
Trước mặt nhiều người như vậy, vui đùa ầm ĩ như thế, hắn không thấy quá đáng sao.
Nghĩ vậy, ông ho khan một tiếng, hắng giọng một cái:
“Tà Dịch, con nói một chút lần này con làm như thế nào đối phó Mẫn Bá Thiên đi?”
Nghe bọn hắn nói, Mẫn Bá Thiên tự tay giết hai mươi người của mình, ông thật sự rất hưng phấn.
Không cần nghĩ cũng biết, sắc mặt Mẫn Bá Thiên lúc đó, tất nhiên so cái gì đều phải thối.
“Phụ thân, nói đến chuyện lần này, kỳ thật con cũng không có chủ ý gì hay, con nghĩ, đơn giản là cùng Mẫn Bá Thiên đàm phán, sau đó đáp ứng điều kiện của hắn, đem người cứu trở về...... Nếu là, hắn thật sự không đáp ứng, con liền mang theo người tiến lên, cướp người......”
Lòi nói này của Tà Dịch khiến mọi người nghe xong chỉ gật đầu, nếu là bọn họ, cũng sẽ nghĩ như vậy, làm như vậy.
Nhưng cuối cùng......
“Vậy chủ ý này, sau này con nghĩ đến sao?”
Vẻ mặt đảo chủ hứng thú hỏi, Tà Dịch lắc đầu:
“Phụ thân, thực không dám giấu giếm, không phải con nghĩ đến, là Hinh Nhi......”
Tà Dịch kéo Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ, nhưng mà đã bị kéo ra, liền cười cười đối với mọi người, giọng nói thanh thúy, giọng điệu chậm rãi nói:
“Chủ ý vừa rồi không tệ, nhưng con tin ở trong tay Mẫn Bá Thiên, lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm, Hinh Nhi liền cảm thấy không ổn. Mục đích của chúng ta là cứu người, không phải làm cho bọn họ nhanh chết. Cho nên lúc đó ta đã nghĩ, nếu như trên tay chúng ta có nhược điểm làm cho Mẫn Bá Thiên kiêng kị, vậy tự nhiên liền không vấn đề gì. Cho nên ta liền cùng tướng công hỏi khoảng cách đến bên kia, thời gian, trong thời gian gần nhất nghiên cứu chế tạo ra độc dược, độc này vô sắc vô vị, hơn nữa, bởi vì là chính ta điều chế, không ai có thể nhanh chóng làm ra giải dược, ngay cả Lạc trưởng lão cũng không được...... Tướng công để cho người ta truyền cho thám tử ở Phác Dương sơn, để cho bọn họ vụng trộm thả xuống bên trong giếng nước, về sau, tự nhiên liền thuận lý thành chương ......”
Một luyện đan sư thành công, tự nhiên đối với độc dược cũng rất hiểu biết, mà Đông Phương Ngữ Hinh......
Mọi người tuy rằng không biết cấp bậc luyện đan của nàng, nhưng vẫn cảm thấy nàng đáng sợ như cũ.
237: muốn cùng ngươi luận võ
Edit: ..Lam Thiên..
độc dược này, là nàng vụng trộm hạ Phác Dương sơn, nếu là......
Hạ bọn họ, hậu quả kia......
Nghĩ vậy, mọi người đều bị sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh......
Cái gọi là thà rằng đắc tội mọi người, cũng không thể đắc tội một cái luyện đan sư thành công, lời này quả nhiên không phải không có căn cứ .
“Mẫn Bá Thiên tới đây cầu giải dược, chúng ta tự nhiên sẽ không tự thừa nhận, nhưng chúng ta có thể đi qua giúp bọn họ xem độc dược một chút, tuy rằng kết quả cuối cùng là giống nhau , nhưng...... Trung gian đã có khác biệt rất lớn, Mẫn Bá Thiên thả người là chuyện nhất định, giết hai mươi cái tộc nhân của mình cũng bất quá là tỏ chút lòng thành, độc dược này của ta, tuyệt đối là biến thái, cho dù là đã giải độc , vẫn như cũ đối thân thể con người vẫn sẽ có ảnh hưởng, mà ảnh hưởng này, còn tùy vào thời gian trúng độc dài hay ngắn, công lực cao hay thấp, hay nói cách khác, nếu là...... người trúng độc thời gian càng dài, công lực càng cao, kia sau khi giải độc, đối với hắn mà nói thương tổn lại càng lớn, mà thương tổn này, liền biểu hiện trên võ công của hắn...... Nếu ta đoán không sai, lúc này Mẫn Bá Thiên, phỏng chừng đang ở đâu đó dậm chân mắng chửi người?”
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, Uất Trì Tà Dịch cũng cười, đối với Đông Phương Ngữ Hinh, hắn nhưng là mười phần tín nhiệm.
Chính là lời nói của nàng khiến mọi người ở đây có chút toát mồ hôi, nhưng nghĩ đến bộ dáng Mẫn Bá Thiên đang tức giận đến phát cuồng \, bọn họ trong lòng lại âm thầm tỏ ý vui mừng.
Dù sao hai bên là tử địch, có thể đả kích Mẫn Bá Thiên, bọn họ tất nhiên là cảm thấy cao hứng .
“Nha đầu kia, thật đúng là đủ mạnh mẽ ......”
Đảo chủ tán dương nói xong, trong lòng đã âm thầm có tính toán, một cái nữ tử như vậy, chớ nói nàng đã vì Tà Dịch sinh một đứa nhỏ, cho dù là không có, Thiên Thương đảo bọn họ cũng sẽ không đắc tội.
Đắc tội một cái luyện đan sư ưu tú như vậy, kia chính là lựa chọn sai lầm nhất.
Mà nhìn đến nàng cùng Tà Dịch quan hệ tốt như vậy, hắn không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, cũng hoặc là......
Này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Về phần Hoan Hoan, nha đầu kia càng là quỷ linh tinh, thông minh làm cho người ta chậc lưỡi, một chút mệt cũng sẽ không ăn.
“Hoan Hoan, qua đây......”
Nghĩ đến Hoan Hoan, đảo chủ vẫy tay, Hoan Hoan tự nhiên là vui mừng chạy tới, đảo chủ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, Hoan Hoan nhăn nhíu mày, bĩu môi nói:
“Gia gia, khuôn mặt nữ hài tử là không thể tùy tiện mò, sờ mó rồi thì cần phải đối với nàng phụ trách......”
Đảo chủ im lặng, này, là ai dạy cho nàng a?
“Đây là nương con cùng con nói ?”
Đảo chủ một mặt hứng thú hỏi, Hoan Hoan lắc đầu:
“Không phải, vốn chính là như vậy được không?”
“Ha ha, ta là gia gia con, sờ mặt con tự nhiên không có việc gì...... Đây là thể hiện ý tứ gia gia thích con......”
Đảo chủ nhẫn nại giải thích , Hoan Hoan cái hiểu cái không gật gật đầu:
“Nga, hiểu được ......”
Nói xong cả người dựa vào trong lòng đảo chủ, một cái thân mình nho nhỏ mềm mại tựa ở trong ngực hắn, đảo chủ có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Đây là nữ nhi của Tà Dịch, cũng là nhà huyết mạch nhà bọn họ .
Chẳng lẽ đây là huyết mạch tương liên, đây là......
Tình thân sao?
“Đông Phương Ngữ Hinh, ta muốn cùng ngươi tỷ thí......”
Không vừa mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi thu phục tâm của đảo chủ, Nhu Y không vui đứng lên, hô.
Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, không hiểu nhìn nàng:
“Tỷ thí cái gì?”
“Luận võ......”
Nhu Y kiêu ngạo nói, Đông Phương Ngữ Hinh vừa định đáp ứng, Tà Dịch lại đè lại nàng , lạnh lùng cười:
“Luận võ, ngươi cùng Hinh Nhi?”
“Thế nào, thiếu đảo chủ không đồng ý?”
Nhu Y nhìn Uất Trì Tà Dịch duy hộ Đông Phương Ngữ Hinh như vậy, trong lòng nàng càng là tức giận, lớn tiếng hô.
238: ta muốn trở về
Edit:..Lam Thiên..
Nhu Y nhìn Uất Trì Tà Dịch duy hộ Đông Phương Ngữ Hinh như vậy, trong lòng nàng càng là tức giận, lớn tiếng hô.
“Kia nhưng là không được...... Bất quá, ta rất hiếu kỳ, Nhu Y, thời gian ngươi luyện võ dài bao lâu?”
Nhu Y sửng sốt, không rõ Uất Trì Tà Dịch có ý tứ gì, nhưng nàng vẫn như cũ hồi đáp:
“hơn hai mươi năm......”
“hơn hai mươi năm...... vậy ngươi có biết Hinh Nhi luyện võ bao lâu không?”
“Nàng...... Ít nhất cũng hai mươi năm......”
Nhu Y có chút không quá xác định, nàng biết Đông Phương Ngữ Hinh tuổi nhỏ hơn nàng, nhưng...... Luận võ còn phân biệt tuổi tác sao?
“Ha ha......, hai mươi năm? Ngươi cho rằng là hai mươi năm sao?”
Tà Dịch hừ lạnh một tiếng, Nhu Y bất an hỏi:
“Kia không đến hai mươi năm?”
“Sai...... Tất cả mọi người đều biết, Kỳ Thiên quốc Đông Phương tướng quân võ công cái thế, bảo vệ quốc gia, công lao không nhỏ, nhưng Đông Phương tướng quân có một nữ nhi, tên Đông Phương Ngữ Hinh, là một phế vật trời sinh, thẳng đến mười lăm tuổi, vẫn như cũ không một chút võ công......”
“Cái gì? Kia nàng......”
Nhu Y giật mình , nàng không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh còn có chuyện xưa như vậy.
“võ công của nàng, là từ mười sáu tuổi bắt đầu luyện tập , cũng chính là sau khi sinh ra Hoan Hoan...... Bởi vì là trời sinh phế vật, tự nhiên cũng sẽ không có khả năng giống người bình thường mà luyện võ. Bất quá, tuy rằng võ học của nàng không có thiên phú, nhưng lại có thiên phú luyện đan sư, cho nên nàng lựa chọn tu luyện luyện đan sư , nói vậy ngươi hẳn là đã biết......”
Nói như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh này, bất quá là mới luyện võ hơn năm năm mà thôi.
Hơn năm năm, một cái cao thủ khí tiên cấp ba ra đời......
tốc độ này, mặc kệ là ai nghe xong, đều hâm mộ muốn chết.
Thế giới này, thật đúng là rất rất rất không công bằng , thế nhưng lại có người có thể đả kích người như vậy.
Rất nhiều người bi phẫn .
“Ngươi xác định muốn cùng nàng luận võ sao?”
Tà Dịch cười lạnh xem Nhu Y, Nhu Y chậm rãi ngồi xuống, Tà Dịch đều nói như vậy , nàng nếu là kiên trì, kia chẳng phải là thành khi dễ người sao?
“Kỳ thật, Nhu Y, tuy rằng ngươi không thể cùng Hinh Nhi luận võ, nhưng tỷ thí luyện đan vẫn là có thể ......”
Tà Dịch lành lạnh bỏ thêm một câu, Nhu Y nghe xong thầm nghĩ muốn tìm cái hố chui vào, tỷ thí luyện đan, nàng còn chưa muốn đem thể diện quăng bỏ......
Cùng một cái luyện đan sư lợi hại tỷ thí, nàng thậm chí còn không phải là luyện đan sư !
Thiếu đảo chủ, ngươi không cảm thấy là ngươi rất sủng nữ nhân của ngươi sao?
Xem khuôn mặt Nhu Y hoàn toàn biến sắc, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng thật vui vẻ, lúc này đây yến hội, cuối cùng cũng có thể bình bình đạm đạm mà trôi qua.
“Tà Dịch, ta nghĩ muốn trở về một chuyến......”
Bọn họ đều ra ngoài lâu như vậy , chuyện bên kia nàng còn rất nhiều chưa xử lý xong, nàng muốn trở về, phi thường muốn trở về nga.
“Này...... Hinh Nhi, ngày mai ta cùng phụ thân nói một tiếng đi......”
Tà Dịch trong lòng luôn luôn có chút áy náy, tuy rằng bọn họ đã về, ở Kỳ Thiên quốc bọn họ cũng đã thành thân , nhưng ở nơi này......
Cho tới bây giờ, hắn cũng không dám nói.
Bởi vì hắn là thiếu đảo chủ, hôn nhân của hắn, không phải chỉ là phụ thân đồng ý là được, mà còn cần vài cái trưởng lão, cũng tán thành.
Bằng không, đã có thể......
Bất an nhíu mày, hắn hi vọng Đông Phương Ngữ Hinh có thể được bọn họ tán thành, nếu là hiện tại nói đến, khẳng định sẽ làm bọn họ càng thêm phản cảm .
“Ân...... Cũng tốt......”
Đông Phương Ngữ Hinh biết bọn họ bây giờ không có tự do, dù sao cũng là ở trên địa bàn của người ta.
Bất quá, đảo chủ kia thoạt nhìn cũng là người cực kì dễ nói chuyện .
......
“Tà Dịch, ngươi nói ngươi muồn ra ngoài?”
Không nghĩ tới Tà Dịch còn muốn đi, đảo chủ sắc mặt lập tức biến đổi, nhi tử này, ở bên ngoài chơi đã thành quen sao?
239: Hoan Hoan không phải là nữ nhi của ngươi?
Edit: ..Lam Thiên..
“Kỳ Thiên quốc còn có rất nhiều việc ta chưa làm xong, ta phải trở về xử lý một chút......”
Tà Dịch thản nhiên nói xong, đảo chủ nhíu mày nghĩ nghĩ, nói:
“Đem nha đầu Hoan Hoanqua đây, mang đến từ đường đi......”
Từ đường......
Tà Dịch vừa nghe, sắc mặt biến đen, hắn đương nhiên biết đi từ đường là có ý tứ, nhưng......
Huyết mạch của Hoan Hoan, hắn cũng thật lo lắng, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh dù sao không phải người Thiên Thương đảo bọn họ.
“Này...... Phụ thân, ta cùng Hinh Nhi thương lượng một chút......”
“Còn muốn thương lượng cái gì? Hoan Hoan là nữ nhi của ngươi, sớm hay muộn bé cũng phải tới từ đường , chẳng lẽ không đúng sao?”
Đương nhiên là như thế, nhưng hắn lo lắng là kết quả.
Chính là, nghĩ đến cái tiểu nha đầu tinh linh cổ quái kia, hắn cảm giác lo lắng của chính mình cũng hoàn toàn không cần thiết.
Nha đầu kia, thông minh như thế, thiên phú luyện võ so với chính mình đều tốt hơn, vậy bé chắc chắn sẽ không kém?
Nghĩ vậy, Tà Dịch cáo từ đi ra ngoài, mà đảo chủ, lại triệu tập vài cái trưởng lão đi tới từ đường chờ.
Đây chính là việc lớn, là thế hệ sau của hắn, muốn nhận tổ quy tông .
Thời điểm Tà Dịch bọn họ đến , vài cái trưởng lão đã chờ ở kia .
Đương nhiên, hôm nay cũng không có người tạp vụ chờ, chỉ có trưởng lão cùng đảo chủ.
chính giữa từ đường, có một tảng đá màu đen , nhân xưng huyết mạch chi thạch, chỉ cần là huyết mạch của Uất Trì gia tộc, nhỏ một giọt máu lên trên tảng đá, căn cứ vào biến hóa của tảng đá là có thể nhìn ra độ tinh khiết của huyết mạch.
Mà biến hóa càng lớn, độ tinh khiết càng cao.
“Hoan Hoan, sợ sao?”
Cầm bàn tay nhỏ bé của Hoan Hoan , đây là cấp Hoan Hoan một cơ hội tốt, Đông Phương Ngữ Hinh cũng rất coi trọng .
“Không sợ...... Nương, ta là đứa nhỏ của phụ thân, vì sao phải sợ a......”
Hoan Hoan nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một mặt nghiêm cẩn nói.
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, giờ phút này, đại trưởng lão đã đi tới, thân thủ......
Hoan Hoan vội vàng thả ra tay của chính mình , để đại trưởng lão dẫn đến trước huyết mạch chi thạch.
Nhị trưởng lão trong tay bưng một cái khay, bàn trong có một cái chùy thủ sắc bén, đại trưởng lão tiếp nhận đến, cầm lấy chủy thủ.
Này nếu là một đứa nhỏ khác nhìn thấy như vậy , phỏng chừng đã sớm bị dọa khóc.
nhưng Hoan Hoan của chúng ta là ai? bé nhưng là tiểu nha đầu vô địch thông minh dũng cảm , mày cũng chưa nhăn một chút.
Hoan Hoan dũng cảm, khiến mọi người ở đay rất bội phục, nha đầu kia, thật là có vài phần gan dạ sáng suốt .
Đại trưởng lão hơi hơi khom người, nắm tay Hoan Hoan lên, Hoan Hoan dũng cảm trừng lớn mắt xem, xem chủy thủ tới gần cánh tay của mình, chậm rãi , chậm rãi, rơi xuống da thịt .
Một trận đau nhức truyền đến, tiểu nha đầu vẫn như cũ nhàn nhạt xem, một giọt máu đỏ tươi chảy ra, từ cổ tay, rơi xuống phía dưới huyết mạch chi thạch .
Cũng liền hạ xuống hơn mười giọt, đại trưởng lão dùng khan lụa trắng noãn giúp Hoan Hoan bao lại cánh tay, sau đó hai mắt nhìn tảng đá.
tảng đá màu đen, vẫn như cũ là màu đen, không gì dị sắc.
Không có biến hóa......
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng, liền ngay cả Tà Dịch cũng nhịn không được trừng lớn mắt.
“Này......”
Không biết là ai nói một tiếng, mọi người lắc đầu, ý tứ này, ý tứ này chính là......
Nha đầu kia, không phải huyết mạch Thiên Thương đảo.
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn huyết mạch chi thạch, Tà Dịch vội vàng đi ra phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm tảng đá kia.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng vội vàng đi qua.
“Tà Dịch, ngươi xác định đây là nữ nhi của ngươi sao!”
mặt của Đảo Chủ là thật không tốt, phi thường không tốt.
Ý tứ này đã thật rõ ràng, nếu là kết quả này chính xác......