Đêm đen như mực, gió lạnh chợt nổi lên, thổi đến mức cửa viện vốn đã tan hoang nay lại càng mục nát.
Trong sân, vài ma ma thô lỗ vội vàng đi qua đi lại, người đi đầu vóc dáng cao lớn, mặc áo choàng ngắn bằng vải thô màu xanh, tay áo xắn lên một nửa, trong tay cầm theo một giỏ thức ăn, đi vào trong viện.
Trong sân tràn ngập một loại mùi vị khác thường, ma ma hơi trẻ tuổi đi phía sau nhỏ giọng hỏi: "Thật đúng là xấu xí, cũng không biết chủ nhân cho gọi đồ quái vật kia làm gì, thật đáng sợ." Nói đến đây, nàng ta không chịu được kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiến đến bên tai ma ma dẫn đầu: "Không phải là muốn. . . "
"Vương Quý Gia, nói ít vài câu." Ma ma áo xanh có chút tức giận: "Để người khác nghe thấy là không ai cứu được ngươi."
Ra lệnh cho Vương Quý Gia im lặng.
Đi tới trước cửa phòng, một nha đầu mặt tròn bước ra, nhận lấy giỏ thức ăn từ ma ma áo xanh, sau đó đi vào trong.
Một lúc sau, nàng đem giỏ thức ăn trống ra. Ma ma áo xanh nhận lại giỏ, nói với nha đầu mặt tròn: "Chủ nhân có lệnh, đưa người trong phòng đi."
"Có phải là muốn. . ." Nha đầu mặt tròn cả kinh.
"Chúng ta không cần biết." Ma ma áo xanh thở dài, gọi Vương Quý Gia: "Lại đây, đem người đi qua đây."
Trong phòng nổi lên một ánh đèn, có chút ánh sáng, Vương Quý Gia bóp chặt mũi, một lúc lâu mới nhìn thấy thứ ngồi trong chậu gỗ.
Vừa nhìn thấy vật kia, nàng dường như nôn ra. Mấy ngày nay, tuy rằng nàng cùng ma ma đưa cơm đến đây, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người bên trong.
Thứ ở trong chậu gỗ kia, đã không thể xem là "người". Tay chân nàng ta đều bị chặt đứt, chỉ có phần thân là lành lặn đặt trong chậu gỗ. Tóc tai tán loạn, mặt mày bẩn thỉu. Mơ hồ có thể nhìn ra đó là một nữ nhân.
Ma ma áo xanh nhìn thấy, trong mắt lướt qua một tia đồng tình. Tuy rằng nàng không biết nữ nhân này là ai, có điều rơi vào hoàn cảnh như thế này, thật sự làm người ta thổn thức. Huống chi hôm nay chủ nhân lại ra lệnh đem người ra ngoài, kết cuộc chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.
Vương Quý Gia cực kỳ kinh hãi buồn nôn, nhưng lại không dám chống lại mệnh lệnh, nhắm mắt, bưng chậu gỗ đi ra khỏi phòng.
Người kia cũng an phận, không giãy giụa khóc lóc. Dường như đã ngủ.
Theo mệnh lệnh đem chậu gỗ đến phòng của chủ nhân, Vương Quý Gia còn nghĩ, chủ nhân đem cái vật dọa người này vào phòng làm gì? Không ngờ nử tử trong chậu gỗ bất ngờ mở mắt ra, đúng lúc nhìn thẳng vào Vương Quý Gia.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, nữ tử cực kỳ kinh khủng này lại có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, không nhiễm một hạt bụi, long lanh như đá ngọc trong núi, lạnh nhạt khiến người xúc động.
Vương Quý Gia run lên một hồi, mới quay đầu tháo chạy khỏi phòng.
Tương Nguyễn chậm rãi mở mắt ra.
Ở trong bóng tối đã lâu, trước mắt nhất thời sáng rực nàng lại có chút không biết làm thế nào. Sau khi nhớ rõ lại tình cảnh của mình, lại không khỏi nở một nụ cười thê lương.
Nàng là trưởng nữ của Binh bộ Thượng thư, từng là Nguyễn mỹ nhân, bây giờ lại bị người ta biến thành người heo, mãi mãi không có ngày ngóc đầu dậy!
Nàng nhớ lại lời nói của phụ thân trước khi mình tiến cung năm mười sáu tuổi: "Nguyễn nhi, con vào cung làm phi, đã có Triệu gia chống lưng cho con, không cần lo lắng."
Muội muội nắm chặt tay nàng khóc lóc: "Nguyễn nhi, tỷ là ân nhân của Tố Tố, dù có chết muội cũng không cách nào báo đáp ân tình này của tỷ."
Mà hắn, nắm chặt tay nàng: "Cố đợi thêm mấy ngày, ta nhất định sẽ cho nàng một thân phận đàng hoàng."
Nhưng hôm nay, phụ thân nàng thăng chức là phụ quốc Thừa Tướng, đại quan nhất phẩm, kế mẫu của nàng, đã trở thành Thừa Tướng phu nhân, muội muội là mẫu nghi thiên hạ, người kia đăng cơ làm Hoàng đế! Bọn họ lại vứt nàng ra phía sau, thậm chí giết chết!
Lúc năm tuổi, mẫu thân mất sớm, ca ca tử trận trên sa trường, di nương được nâng lên làm kế thất, có đạo sĩ vân du đi ngang qua tính được bát tự của nàng khắc cha khắc mẹ, Tương Nguyễn bị đưa đến thôn quê. Năm mười bốn tuổi đến tuổi cập kê, cuối cùng niệm tình nàng là cốt nhục của mình, Tương Quyền cũng đưa nàng hồi phủ. Không lâu sau trong cung truyền đến tin trong danh sách tuyển phi có tiểu thư của Tương gia.
Hoàng thượng hoài nghi Tương gia cấu kết với bát hoàng tử, lúc này lại triệu người vào cung, chỉ sợ ý ở ngoài lời nói, chẳng qua là để kiềm chế.
Tương phủ chỉ có hai vị tiểu thư, Tương Tố Tố thân thể không khỏe, tính tình đơn thuần nhu nhược, hoàng mệnh lại không thể trái, Tương Quyền liền ra lệnh Tương Nguyễn tiến cung, trở thành Nguyễn mỹ nhân.
Dù nàng nhẫn nhục chịu đựng, cũng không cách nào chịu được việc phải nằm dưới thân Hoàng đế, ở cái tuổi như hoa thế này lại phải tiến cung bắt đầu héo úa. Nếu không phải bát hoàng tử vẫn chu đáo an ủi nàng, chỉ sợ nàng ở thâm cung đã tự sát bằng dây lụa trắng rồi. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân và ca ca đã mất, chưa bao giờ có ai an ủi chăm sóc nàng như vậy, khiến nàng giao ra lòng của mình, bình tĩnh lại, can tâm ở trong cung làm con cờ của hắn và Tương gia, truyền đạt tin tức. Lại không thể ngờ, một khi bức ép Hoàng đế chết thảm, bọn họ lại giam cầm nàng, nói nàng giết chết Hoảng đế, gán cho nàng cái danh yêu nữ họa quốc!
Khi nàng đứng trên bậc thang, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của phụ thân thì nàng mới hiểu rõ, nàng bị vứt bỏ! Xảo huyệt giết chết, chó săn phanh thây!
Bị giam trong ngục tối, được người cứu đi, tưởng rằng mình được cứu thoát, ai ngờ ác mộng chỉ mới bắt đầu.
Muội muội thanh lệ như tiên của nàng, vừa cười nhạt, vừa trơ mắt nhìn nàng bị chặt đứt tay chân, trở thành người heo.
Nàng tuyệt vọng, không cam lòng, phẫn nộ, lại nghe được tiên tử muội muội nói: "Tỷ tỷ cũng biết, muội muội thường ngày rất sạch sẽ, không cho phép dù chỉ một hạt cát. Hạt cát tỷ tỷ này, muội muội đã khoan dung mười mấy năm, bây giờ, cũng đến lúc loại trừ."
Nàng ta lại mỉm cười, nói thêm một câu: "Bát hoàng tử muốn lập ta làm Hoàng hậu. Tỷ tỷ không có phúc phận hưởng thụ, vậy để muội muội thay tỷ hưởng đi."
Đau đến tận xương tủy, mới biết cái gì là mất cảm giác. Tương Nguyễn thật sự không nghĩ ra lí do khiến Tương Tố Tố hận nàng như vậy.
Tương Tố Tố dường như đoán được tâm tư của nàng, cười nói: "Mẫu thân tỷ tỷ không phải thiên kim tiểu thư của phủ Tướng quân sao? Không phải tỷ tỷ ỷ vào thân phận này mà không để muội muội trong mắt sao? Đáng tiếc, đáng tiếc," nàng ta ngẩng mặt, nghiêng đầu nói: "Hôm qua cả phủ Tướng quân, căn cứ vào tội mưu phản, đã bị xử phạt vào buổi trưa." Nàng ta nhìn chằm chằm Tương Nguyễn, gằn từng chữ một: "Một trăm lẻ ba người, toàn bộ xử trảm."
Tương Nguyễn chỉ cảm thấy như bị sét đánh, tâm thần rối loạn. Phủ Tướng quân là nhà ngoại của nàng, tuy rằng năm đó mẫu thân cố ý gả cho Tương Quyền, chọc giận Triệu đại tướng quân, từ đó cắt đứt quan hệ, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, sao có thể không đau lòng!
Nàng trừng mắt nhìn Tương Tố Tố, đối phương lại chỉ nở một nụ cười châm biếm: "Tỷ tỷ giận rồi sao? Đừng vội, ta còn một món quà lớn muốn tặng cho tỷ tỷ, ngày sau còn gặp lại."
Vì vậy Tương Nguyễn bị đưa đến một phòng tối, giãy giụa vượt qua mấy ngày, hôm nay mới thấy lại ánh sáng.
"Kẹt" một tiếng, cửa mở ra.
Một nam tử đầy mùi rượu thịt, ném người trước mặt lên giường, người đó liền muốn đi xuống.
Dường như là một bé trai, đang ra sức giãy giụa, đến khi Tương Nguyễn nhìn thấy mặt đứa bé kia thì nhất thời kinh hãi đến biến sắc.
Đó là —— Bái nhi!
Trong cung nhiều nữ nhân nhưng lại ít phúc, rất nhiều người đều không sinh được con trai, một số sinh ra được con trai lại mất sớm. Mẫu thân của Bái nhi chỉ là một tiểu cung nữ, sinh Bái nhi ra liền chết. Hoàng thượng cũng không coi trọng đứa con xuất thân thấp hèn này, một ngày nọ liền đem cho nàng nuôi dưỡng.
Sáu năm, nàng và Bái nhi đã như mẹ con ruột. Từ lúc trong cung có biến, nàng đã lệnh cung nữ cận thân của mình ôm Bái nhi trốn đi, nhưng vẫn không trốn được.
"Mẫu thân! Mẫu thân!" Bái nhi giãy giụa gào khóc, lại trốn không thoát đôi tay đang sờ soạng trên thân mình.
Tương Nguyễn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, Trường Tương hầu Lý Đống rất thích đùa bỡn bé trai, khi nàng vào cung thì đã biết chuyện này. Nhưng, bây giờ, nàng phải trơ mắt nhìn con trai mình bị ác ma này bắt nạt.
Nàng lớn tiếng kêu gào, lại chỉ mơ hồ phát ra mấy tiếng "A a".
Lý Đống căm ghét nhìn nàng một cái: "Không hiểu sao nương nương nhất định muốn thứ đồ này nhìn ta làm việc, thật là chán."
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn luồn cúi dưới hoàng uy, không dám có động tác nào khác, liền chuyên tâm đùa bỡn bé trai bị ngã sắp ngất kia.
Tương Nguyễn ngồi trong chậu gỗ, bây giờ nàng mới biết vì sao Tương Tố Tố lại chừa cho nàng đôi mắt, ả là muốn nàng nhìn thấy người thân cuối cùng chết ở trước mặt mình.
Nàng như một cái tượng gỗ ngồi ngẩn ra bên trong chậu, từng hình ảnh trước kia xẹt qua trước mắt, vẻ thất vọng trên mặt trước khi chết của mẫu thân, phụ thân lạnh nhạt cười, bát hoàng tử hứa hẹn, Tương Tố Tố nắm tay nàng nói lời đa tạ, Hoàng thượng thờ ơ, khổ sở trong hậu cung, cuối cùng biến thành Bái nhi đang giãy giụa kêu khóc trước mắt.
Lúc Lý Đống sơ đãng quay đầu nhìn thấy người trong chậu gỗ, sợ đến mức té xuống giường, kêu to: "Người đâu, người đâu!"
Nữ tử trong chậu gỗ, vẻ mặt đờ đẫn, hai hàng huyết lệ xẹt qua gò má, có cảm giác vô cùng thê thảm. Đám gia đinh vừa phá cửa vào nhất thời cũng ngơ ra tại chỗ, chỉ cảm thấy dường như nhìn thấy ác quỷ từ địa ngục đến lấy mạng, lạnh cả người.
Lý Đống hổn hển nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết cho ta." Trong lúc sợ hãi, hắn đã sớm đem mệnh lệnh của nương nương quăng ra sau đầu, dù sao trong sân cũng đều là người của hắn, không cần lo lắng sẽ có ai tiết lộ phong thanh gì.
Đám gia đinh hồi phục tnh thần lại, cầm gậy xông lên, không nói gì vây lại mà đánh.
Cũng không ai nghe được trong lòng người trong chậu gỗ nguyền rủa: Dù mãi mãi không được siêu sinh, hay biến thành tro bụi, cũng chỉ mong có thể hóa thành ác quỷ! Để khiến cho những kẻ đã hại nàng nợ máu phải trả bằng máu!
Cùng lúc đó, bên trong Dương Bình điện.
"Xem ra hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rất vui." Tương Tố Tố khẽ cười nói.
Tân đế ngước mắt nhìn nữ tử đối diện, mũ phượng khăn quàng, gương mặt xinh đẹp lại thêm trang phục cao quý càng làm người trần khó sánh được, giống như tiên nữ trên trời. Nữ nhi này của Tương Quyền, đúng là thanh lệ thoát tục.
"Vẫn không có tin tức của Tương Nguyễn sao?" Không ngờ hắn nhỏ giọng hỏi.
Vẻ mặt Tương Tố Tố buồn bã: "Không có, tỷ tỷ mang theo Bái nhi cùng trốn đi, mấy năm nay tỷ ấy chịu nhiều khổ cực rồi, chỉ là dù sao cũng không nên không tin tưởng Hoàng thượng. . ."
Tân đế nhớ đến Tương Nguyễn, lại phát hiện dù thế nào thì trong hồi ức, trong ấn tượng của hắn Tương Nguyễn chỉ là một cái bóng mơ hồ. Danh tiếng của nàng không tốt, cùng lắm chỉ là một nữ nhân có sắc đẹp thôi, cái hắn cưới chính là thế lực sau lưng Tương gia, Tương Nguyễn và Tương Tố Tố đều không có gì khác nhau. Nếu Tương Nguyễn đã là nữ nhân của tiên hoàng, hắn tuyệt đối sẽ không cưới.
Tuy rằng Tương Nguyễn đã bị bỏ rơi, nhưng hắn vẫn có chút do dự, ở trong cung nhiều năm như vậy, rất nhiều thời điểm là nhờ vào Tương Nguyễn mà có thể vượt qua hiểm cảnh, nàng quả thật đã giúp mình không ít. Nhưng, tại sao không đợi hắn định đoạt, lại đi trước một bước trốn khỏi nhà lao?
Hắn không thích cảm giác không thể khống chế này.
Hừ lạnh một tiếng, tân đế nói: "Không biết phân biệt. Đã đến giờ, đi thôi."
Tương Tố Tố hạnh phúc, đặt tay vào lòng bàn tay của người kia.
Tuyên Đức năm thứ mười tám, tân hoàng đăng cơ, lập Tương thị làm Hoàng hậu, tự mình lên ngôi, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm.