Editor: trang bubble
“Ngươi tên gì?” Ngao Tháp đột nhiên hỏi.
Trong lòng Mộ Lam Yên ngẩn ra, thành thật trả lời: “Mộ Lam Yên.”
“Ngươi lại ngẩng đầu lên đi.” Ngao Tháp nghiêm túc thăm dò bộ dáng của đối phương: “Quả nhiên là lớn lên vẻ mặt đẹp đẽ. Hơn nữa, dáng dấp cũng tương tự phu nhân nhà ta mấy phần. Nhị hoàng tử điện hạ quả nhiên là Thần Thông Quảng Đại, không biết hắn là tìm được ngươi từ nơi nào?”
Ngao Tháp làm cho nàng có chút mơ hồ, nhưng bộ dáng đối phương mở miệng cười to, không giống như là diễn trò cho nàng xem. Hơn nữa, một đấng mày râu có tiền có thế như vậy không có cần phải làm điều thừa.
“Lão gia nói thế giải thích ra sao?”
Mặt Ngao Tháp ghét bỏ liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, cảm thấy đối phương là đang biết rõ còn hỏi: “Nha đầu ngươi đó, ta đang nói gì chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”
Mộ Lam Yên lắc lắc đầu.
Ngao Tháp lập tức liền sinh ra một nghi vấn, trong nháy mắt cười đùa trên mặt cũng biến mất hầu như không còn: “Chẳng lẽ, ngươi không phải là nhị hoàng tử điện hạ tìm đến đóng giả con gái của phu nhân ta?”
Trong nháy mắt Mộ Lam Yên cảm thấy đại não ngũ lôi đánh xuống đầu, trống rỗng nhưng mà trên mặt lại vẫn không nhìn ra có một tý gợn sóng. Thì ra là hôm đó Tư Không Vân đột nhiên nói nàng và Mẫn phu nhân thành mẹ con, tất cả đều bởi vì Ngao Tháp hoạch định phía sau màn. Hôm đó, nàng còn kỳ quái tại sao Tư Không Vân hỏi Mẫn phu nhân, ngoại trừ nàng có còn biết cô nương khác hay không. Hóa ra là người hắn sắp xếp tạm thời không thấy, cho nên trời xui đất khiến bị nàng thay thế. Sau khi nhanh chóng suy nghĩ một phen, nàng lập tức lựa ý hùa theo nói: “A ~ thì ra là người nọ là nhị hoàng tử điện hạ à!”
Diễn trò diễn toàn bộ, hiện tại cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy rồi!
Ngao Tháp thấy bộ dạng đối phương chợt nhớ tới, lại cảm thấy người kia không biết là nhị hoàng tử điện hạ cũng hợp tình lý, nên lập tức cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay muốn mời Mộ Lam Yên tiến về phía cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Mới vừa rồi, ta thấy cô nương sửng sốt không đứng lên, mới tuyên bố nói những lời muốn đánh cô nương, hù dọa cô nương thôi.”
Ngao Tháp giải thích khiến khuôn mặt nhỏ của Mộ Lam Yên đỏ lên, lập tức khoát tay nói: “Không có, không có. Nhưng Ngao tiểu thư kể khổ với ngài, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?”
Ngao Tháp tất nhiên là cười nhạt một tiếng, thu lại ống tay áo nâng ly trà trên khay trà lên uống một hớp nhỏ: “Thuở nhỏ tiểu nữ đã bị ta nuôi điêu ngoa vô lễ. Hơn nữa, phu nhân ta đã làm ra quyết định đối với các ngươi, tự nhiên ta sẽ không nhúng tay. Ta tin tưởng năng lực xử sự của phu nhân ta.”
Mộ Lam Yên nghe vậy, trong lòng càng nhiều thêm vài tia kính nể đối với người nam nhân trước mắt này. Nhớ phụ thân Mộ Cảnh của nàng, trong ngày thường chính là quơ tay múa chân đối với mẫu thân của nàng, chủ nghĩa Đại Nam Tử cực kỳ bá đạo. Lại không ngờ rằng, vị hôn phu của Mẫn phu nhân lại là một người thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ đúng sai) tin tưởng nàng như vậy. Mẫn phu nhân quả nhiên là hạnh phúc.
Ánh mắt Ngao Tháp không nhìn về phía Mộ Lam Yên nữa, có chút rời rạc nhìn tới phía trước: “Thật ra thì buổi sáng Tương Nhi tới nói với ta, trong lòng ta là có mấy phần tức giận. Nhưng sau lại bị ta ép hỏi, mới biết thì ra là nàng bất kính đối với các ngươi trước. Ta đây là một người làm cha, quả nhiên là phải nói tiếng xin lỗi với Mộ cô nương.”
“Thật ra thì ta hiểu tâm tư của Ngao tiểu thư, đã sớm nghe nói Ngao tiểu thư lên mười tuổi cũng không có Mẫn phu nhân ở bên cạnh chăm sóc. Lúc này đột nhiên nhiều hơn một người giành yêu mến với nàng, dĩ nhiên là muốn vượt lên rồi.”
Ngao Tháp đột nhiên có chút hạnh phúc cười một tiếng: “Đứa con gái này của ta quả nhiên là, ha ha...... A đúng rồi, Mộ cô nương, ngươi đã trở thành con gái của phu nhân ta, vậy cũng là con gái của Ngao mỗ ta. Ngày sau trong phủ này cũng không còn có cái gì đích tiểu thư. Tuổi của ngươi sợ là lớn nhất, Tương Nhi nhỏ nhất, ngươi cần phải giúp đỡ nàng nhiều hơn. Tính tình nàng có chút không tốt, ngày sau gả đến phu gia không nói, chỉ là hiện tại trong phủ thì...... Ôi.”
Lời còn sót lại, Ngao Tháp coi như không nói, Mộ Lam Yên cũng đoán được. Tính tình Ngao Tương không tốt thành bộ dáng này, nhất định là người làm sợ, trưởng bối ghét. Tiểu cô nương này lớn như vậy, sợ là trừ phụ thân Ngao Tháp này coi như chăm sóc đối với nàng, người khác đều là hận không thể chèn ép nàng.
Tiếp theo, Ngao Tháp đứt quãng nói rất nhiều chuyện xưa của hắn với Mẫn phu nhân, Mộ Lam Yên cũng tỉ mỉ lắng nghe, trong đó nhớ nhất sâu nhất chính là đoạn sở dĩ Mẫn phu nhân lại trăm phương ngàn kế tìm kiếm con gái......
Ánh mắt Ngao Tháp xa xăm nhìn tới phong cảnh ngoài cửa sổ: “Mấy ngày nữa chính là lễ thành niên của tiểu nữ Ngao Tương rồi. Thật ra thì ta cũng không để ý trước đó phu nhân ta đã sinh ra một đứa con gái, nhưng nếu thật sự có thể tìm trở về, ta nhất định xem là con gái ruột thịt mà nuôi dưỡng. Nhưng lúc ta biết nàng, con gái của nàng đã bị người ôm đi rồi.”
“Hôm ta gặp phải nàng chính là ngày thứ ba ta tiêu diệt phản tặc, ở trong thành Biện Kinh lửa khói nổi lên bốn phía, cửa thành không phòng thủ, góc đường đều là người đi xin ăn. Phụ thân ta lo lắng còn lại dư đảng lưu lại ở bên trong kinh đô, cho nên lệnh ta tuần tra chung quanh. Nàng cứ nương thân ở bên trong một cái ngõ cụt như vậy, trên người đắp là một lớp vải bông cũ nát, thân thể bị đều là vết máu loang lổ. Dáng vẻ đau khổ cầu xin ta, cả đời ta cũng sẽ không quên.”
“Sau đó, ta lấy nàng làm thê, lại sinh ra một tiểu nữ nhi như Tương Nhi vậy. Vốn tưởng rằng có Tương Nhi, phu nhân ta là có thể dần dần đi ra từ trong bi thương, nhưng không ngờ năm năm trước, phu nhân ta nửa đêm nằm mộng. Nàng nói, ở trong mơ đại nữ nhi của nàng đau khổ cầu khẩn nàng, tố cáo nàng tại sao nhiều năm như vậy còn không đi tìm nàng ta. Nàng ta nói nàng ta trôi qua thật đáng thương, ăn bữa có bữa không.”
“Từ đó về sau, chỉ cần phu nhân nhìn thấy Tương Nhi, sẽ khổ sở không thể tự kiềm chế. Rồi sau đó, nàng đã bước lên con đường tìm kiếm con gái, càng thêm chưa từng thấy qua mặt Tương Nhi. Mấy tháng mới đầu kia, đến mỗi ban đêm, Tương Nhi lại theo ta ồn ào muốn mẫu thân, ta cũng buồn vô cùng. Sau đó Tương Nhi giống như cũng đã hiểu ra cái gì, không hề ồn ào với ta nữa, tính khí cũng trở thành càng lúc càng lớn. Những năm này, ta cũng bận rộn việc triều chính, chăm sóc đối với Tương Nhi đã ít lại ít hơn, nuôi ra tính tình của nàng.”
“Nếu nàng có cái gì xin lỗi ngươi, ngươi lại tuyệt đối không nên để vào trong lòng, muốn trách thì trách ta đây một kẻ làm cha không có tận sức trách nhiệm nên có.”
Nghe đến đó thì Mộ Lam Yên giống như đã trải qua một màn năm đó theo lời Ngao Tháp. Năm ấy nàng vừa mới ra đời, hơn nữa quá khứ đã nhiều năm rồi, đời trước tự nhiên chưa bao giờ nghe được ở trong miệng Tư Không Thận. Âm thầm tự than thở mình quá mức ích kỷ, chỉ vì ham muốn cá nhân của bản thân lại để cho Ngao Tương và Mẫn phu nhân làm thành nông nỗi như vậy.
Nói một hơi tất cả lời tâm huyết đè ép ở trong lòng, Ngao Tháp đột nhiên thu hồi tầm mắt, thấy trên mặt Mộ Lam Yên cũng không có lộ ra vẻ mặt chán ghét, trong lòng rất là an ủi, bèn tiếp tục nói: “Nguyện vọng lớn nhất của Tương Nhi chính là mẫu thân nàng có thể xuất hiện ở trên bữa tiệc của nàng. dieenddafnleequysddoon Vì vậy, ta bèn cùng nhau diễn một màn kịch với nhị hoàng tử điện hạ. Ta để cho nhị hoàng tử điện hạ đi theo phu nhân của ta cùng đến Yến Thành, rồi sau đó bảo hắn tìm đại sư tính một quẻ cho phu nhân của ta, chỉ nói tâm nguyện của nàng sắp đạt thành. Rồi sau đó sẽ đẩy ngươi ra ngoài, để cho trong lòng phu nhân của ta sáng tỏ chuyện này. Cho nên Yên Nhi, ta vẫn là muốn cám ơn ngươi đến đây, cứu vớt con gái của ta và phu nhân của ta.”
Đột nhiên cảm tạ lần nữa, khiến cả người Mộ Lam Yên chợt giật mình dứt người ra từ trong thương xuân buồn thu, nhìn một đôi mắt bức thiết kia của Ngao Tháp, tất nhiên cũng không nhiều lời. Mặc dù biết rõ trung gian có quá nhiều trùng hợp, nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để giải thích, ngay trước trước mặt Ngao Tháp, chỉ có thể là ngầm chấp nhận.
Ra khỏi Đức Mẫn viện, dọc đường đều là vô tri vô giác trở lại Liễu Tâm viện.
Ba ngày sau, lão phu nhân dẫn theo hai nàng dâu cuối cùng cũng trở lại. Khi đó trong phủ cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn bị lễ thành niên của đích tiểu thư Ngao phủ vào ba ngày sau. Liễu Tâm viện của Mộ Lam Yên tự nhiên cũng sẽ không rớt lại. Trong đoạn thời gian này, Ngao Tương giống như cũng không xuất hiện ở trước mắt Mộ Lam Yên nữa.
Đêm hôm trước lễ thành niên, lão phu nhân đột nhiên truyền đến tin tức, để chi thứ hai của phòng lớn với Ngao Tháp cùng đến Thanh Hà viện của bà tụ họp một chút. Mộ Lam Yên vốn định tử thủ ở Liễu Tâm viện của nàng yên ổn làm một Tiểu Chủ Tử, nhưng không ngờ người trong phủ này chưa chắc mỗi người đều nghĩ giống như nàng vậy. Vừa nghĩ tới đến bên kia sẽ phải gặp Ngao Tương vừa yêu vừa hận, nàng chính là bắt đầu nhức đầu......
Hôm nay, Thanh Hà viện cũng không ngửi thấy cái loại hương khói trong chùa miếu kia nữa, mùi thơm nhàn nhạt như có như không quanh quẩn bên cạnh mỗi người ở trong đại sảnh.
Ngao lão phu nhân mặc một bộ áo dài màu trắng thuần trên người, tự nhiên cùng với Ngao Tháp ngồi xuống trên ghế chủ. Mẹ con hai người đã lâu không gặp, không coi ai ra gì cười cười nói nói. Mẫn phu nhân ngồi ở phía bên phải, mặc một bộ áo màu vàng nhạt, mặt mũi có chút tiều tụy. Phu nhân chi thứ hai Thượng Quan Thuần Nhi thường ngồi cùng ở đối diện, nói vài lời không đau không nhột.
Hai tiểu thư Ngao phủ khác tất nhiên đi theo mẫu thân nhà mình, tách ra ngồi hai bên. Ngao Lôi đoan trang thư nhã hai tay đặt ở trước người, bộ dáng khéo léo nghiêng người không nói một lời nghe tiếng mọi người nói chuyện. Ngao Tương cô đơn hoàn toàn không hợp với hình ảnh náo nhiệt này, dưới vẻ mặt ngạo mạn, không nói lên một câu nói với bất kỳ kẻ nào tại chỗ này, nghiễm nhiên giống như một con Khổng Tước độc lập trong gió.
Lúc lão phu nhân và Ngao Tháp tán gẫu, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát nét mặt mỗi người phía dưới. Nhìn thấy bên cạnh Phí Mẫn còn có một chỗ trống, ngay khi đó chính là nghiêm mặt, giọng điệu hơi giận nói: “Nha đầu Lam Yên kia đâu? Vì sao còn chậm chạp chưa tới.”
Không chờ Mẫn phu nhân mở miệng giải thích, Thượng Quan Thuần Nhi tất nhiên là cười đùa đầy mặt, phất tay áo che lại phía dưới cánh mũi mình: “Thật đúng là! Từ lúc hai ngày trước, sau khi ta với lão phu nhân trở về, nhị tiểu thư môn hạ này của tỷ tỷ là một người mặt mũi như đều phải lớn hơn hết.”
Mẫn phu nhân hiểu chi thứ hai trước mắt này lại đang bắt đầu oán giận mình, nên cũng lười cãi cọ. Thấy Ngao Tương bên cạnh sau khi nghe nói lại có ý nổi giận, nàng vội vàng đưa tay đè xuống mu bàn tay của đối phương gác ở trên bàn trà, liếc nhìn đối phương một cái, ý bảo không nên cử động.
Ngao Tương trước tức giận cứ tức giận, nhưng cũng hiểu kia là người mình, bên kia là hận không thể khiến người của họ sống không tốt. Nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt đối phương tức giận sâu hơn chút.
Sau khi Thượng Quan Thuần Nhi nói xong, Ngao Lôi lại dường như không thể chịu nổi chuyện nhỏ đi tiếp tục nói: “Mẫu thân, lời này của người thật là không đúng rồi. Mẹ cả mới vừa tìm thấy tỷ tỷ e rằng sợ người lạ, e thẹn đi ra đấy!” Nói xong thì nghe thấy thái độ hai người kia người cười khanh khách.
Ngao Tương nhìn chòng chọc về phía trước, mười ngón tay ở trong nắm đấm dần dần khẽ nắm chặt.
Thượng Quan Thuần Nhi còn vào cửa sớm hơn so với Mẫn phu nhân, cho nên Ngao Lôi này chính là lớn hơn Ngao Tương hai tuổi. Nhà mẹ của Thượng Quan Thuần Nhi chính là con gái quan thủ hộ của một tòa thành trì bên ngoài thành Biện Kinh, phụ thân bán nữ cầu vinh, nhét nàng vào Ngao phủ.
Khi đó, lòng lão phu nhân thích một vị đích tiểu thư nhà quan viên nhị phẩm trong kinh thành, cho nên mặc dù đồng ý Thượng Quan Thuần Nhi vào cửa, lại chỉ để cho nàng làm một thiếp. Trong lòng Thượng Quan Thuần Nhi dĩ nhiên là không cam lòng, nhưng vậy thì lại thế nào, con gái đã gả ra ngoài như tát nước đi. Địa vị ở nhà mẹ vốn cũng không cao, càng thêm không thể nào một khóc hai nháo ba thắt cổ ở Ngao phủ.