Editor: trang bubble
Lời của Tư Không Thận quanh quẩn thật lâu ở bên tai Mộ Lam Yên. Cho đến hai người ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, trên đường tiến về phía Ngự Thiện Phòng tra xét cặn thuốc, nàng đều còn có chút thẫn thờ.
Tư Không Thận nói, lúc trước sỡ dĩ hắn nói cảm thấy Lâu Lan là giả, cũng bởi vì người muốn mưu hại phụ vương của hắn và Lâu Lan, vẫn luôn chưa từng ngừng lại. Trong cung chỉ có le que mấy người biết thân phận của Lâu Lan, người ngoài chỉ biết nàng là thê tử hôn ước của Tư Không Thận hắn. Mà sở dĩ những người đó hạ độc thủ, ước chừng cũng là bởi vì không muốn thảm án mười bảy năm trước lật lại bản án.
Mộ Lam Yên hỏi tại sao hắn muốn nói với nàng những thứ này.
Tư Không Thận nói, vốn đang không xác định, nhưng mà bởi vì Mộ Lam Yên đột nhiên nhắc tới ngọc bội kia. Hắn chính là đánh cược một lần, đánh cược Mộ Lam Yên mới là cháu gái ruột của thái sư kia.
Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy tất cả tin tức này quá mức không rõ, cho nên bản năng có chút muốn bài xích và phủ nhận những tin tức kia!
Đi tới Ngự Thiện Phòng của Khôn Ninh cung, bên trong đã không còn một người. Lúc bọn họ đi ra thì hoàng hậu đã bưng điểm tâm đã làm xong đưa qua. Nghe Tư Không Trung Minh dặn dò, nói trước đó phái người đuổi người bên trong ngự thiện phòng đi.
Cho nên trước mắt, bọn họ cũng có thể tùy tiện lục cả Ngự Thiện Phòng!
Tư Không Thận nghe lời Mộ Lam Yên nói, cẩn thận lưu ý từng cái góc trong ngự thiện phòng. Đông lật tây lục, hắn hoài nghi mở miệng: "Ngươi muốn tìm cặn thuốc kia làm gì?"
Một tay của Mộ Lam Yên cầm mở một cái ấm sắc thuốc, tra xét cẩn thận: "Vấn đề đầu tiên chính là phải khống chế được độc tính của phụ vương ngươi. Trước kia là Thường Đức tự mình cầm thuốc, hơn nữa không có phương thuốc. Ta cũng không thể tùy tiện chữa trị, ngộ nhỡ nếu là nhìn lầm rồi, trừng phạt là chuyện nhỏ, rơi đầu chuyện lớn đấy."
Tư Không Thận khẽ cười một tiếng, nói năng có chút tùy tiện: "Sợ cái gì, ta bảo vệ ngươi."
Lúc này Mộ Lam Yên đã sáng tỏ tâm ý của Tư Không Thận. Nam nhân này một khi quyết định chuyện gì, quả nhiên là mười đầu trâu cũng không kéo về được. Liếc mắt đối phương một cái, chính là lười nói chuyện tiếp tục tìm kiếm.
Hai người gần như đã lục hết cả Ngự Thiện Phòng một lần. Cho đến cuối cùng, Tư Không Thận tìm được một chút cặn bã ở một ngõ ngách trong bếp, cho là đồ vô dụng lầm bầm một tiếng: "Chẳng lẽ hiện tại cặn thuốc cũng có thể làm diêm đốt?"
Cho tới bây giờ thân là hoàng tử quần áo đến vươn tay cơm tới há mồm, hắn đương không nhiên biết, nhưng Mộ Lam Yên biết.
Cặn thuốc ướt nhẹp lại xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện, điểm đáng ngờ to lớn. Không nói hai lời, nàng đi nhanh lên đến bên cạnh Tư Không Thận, ngồi xổm xuống, nhíu mày đưa tay ngăn lại tay của đối phương muốn vươn ra: "Ngươi đừng cử động, đế ta tới!"
Tư Không Thận nghe vậy, khóe mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, lách mình lui một bước, cho Mộ Lam Yên một vị trí vọt lên. Thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng vào túi thuốc đen thùi lùi này, rồi sau đó nhận lấy, nhanh chóng đi tới bên ngoài Ngự Thiện Phòng.
Ánh mặt trời chiếu lên cặn thuốc trong túi thuốc này, bèn bày tất cả tại chỗ.
Tư Không Thận theo sát bước chân của Mộ Lam Yên, nghiêm túc quan sát thứ kỳ quái bị hắn phát hiện. Mộ Lam Yên thuận tay xé ra, tất cả đồ vật bên trong đều bày ra rời rạc ở chỗ trước mặt bọn họ.
Một mùi thuốc nồng nặc tản ra. Hai người không tự chủ được mà nhướng chân mày lên.
Đây hiển nhiên là hôm nay mới vừa sắc.
Mộ Lam Yên đưa tay đẩy ra một chút cặn thuốc, bốc lên ngửi một cái.
Tư Không Thận không hiểu, ánh mắt sâu kín quan sát đối phương: "Đây là ý gì?"
Dừng một chút, trên mặt Mộ Lam Yên bộc lộ dáng vẻ hiểu rõ: "Đây chính là dược liệu mà phụ vương của ngươi uống." Dứt lời, nàng đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn lại bên trong ngự thiện phòng, nhìn thấy cách đó không xa lại gác một bộ bút mực và giấy, chạy nhanh qua lấy tới đây.
Tư Không Thận nhìn người nọ giao giấy bút cho mình, giật giật bờ môi: "Chuyện này......"
Lúc này, Mộ Lam Yên có chút ác cảm nhìn đối phương, chỉ vào cặn thuốc trên đất kia nói: "Ngươi còn xưng mình từng học mấy chiêu với ngự y đấy. Mới vừa rồi, phụ vương của ngươi nói mấy vị thuốc, có phải cho rằng đều ở nơi đây hay không?"
Mộ Lam Yên nhắc nhở như thế, Tư Không Thận mới ngạc nhiên nhìn lại dược liệu đen thùi lùi trên đất, hiểu rõ gật đầu một cái. Hắn cảm thấy việc này không thể trách hắn, hắn đi theo Thường Đức cũng chỉ là học một chút bắt mạch và trị liệu ngoại thương. Chuyện dược liệu này thật đúng là