Editor: trang bubble ^^
Lúc bí mật rời khỏi Ngao phủ đã là khuya khoắt.
Mộ Lam Yên đỡ Tố Quý, từng bước từng bước đi lại cực kỳ chậm chạp. Cảm nhận đầu của đối phương dựa vào ở bên tai nàng, hô hấp càng ngày càng nặng nề, trong lòng bắt đầu hốt hoảng: "Tố Quý, ngươi đừng ngủ, ngủ thiếp đi thì thật sự sẽ không tỉnh lại nữa đâu."
Hai tay của Tố Quý đã không còn hơi sức rũ xuống phía dưới. Cặp mắt mê ly nhìn con đường trước mặt tối đen như mực, hai chân chết lặng bị Mộ Lam Yên kéo đi về phía trước: "Tiểu thư, chân Tố Quý mệt mỏi quá."
"Ngươi đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ. Đợi lát nữa tìm được một chỗ an toàn, ta giúp ngươi xử lý vết thương một chút rồi ngươi ngủ tiếp!" Mộ Lam Yên bắt đầu trở nên luống cuống tay chân. Từ lúc ra khỏi cửa sau Ngao phủ, nàng chỉ bằng trí nhớ vẫn luôn tìm một chùa miếu cũ nát.
Nhưng trước mắt, hai bên trừ phòng ốc đóng chặt thì lại không thấy được bất kỳ cửa nhà nào có thể đi vào tránh gió.
Mà ở phía sau các nàng, một đôi mắt u ám đang chăm chú nhìn chằm chằm họ, họ lại hồn nhiên không biết......
Hai người rúc vào với nhau, không biết đi được bao lâu.
Rốt cuộc ở một góc cửa vắng vẻ, Mộ Lam Yên thấy được chùa miếu trong trí nhớ, đỡ Tố Quý, không nói hai lời chính là đi vào. Tìm một gian phòng nhỏ tương đối sạch sẽ, dọn dẹp ra một chỗ, nàng lấy ra một miếng vải vóc cỡ người lớn trong hành lý, mới đặt Tố Quý nằm sấp lên.
Đốt lửa, đóng cửa, roẹt một tiếng, quần áo sau lưng Tố Quý lại bị Mộ Lam Yên không chút khách sáo kéo ra.
Một vết thương khổng lồ đột nhiên xuất hiện tại trước mắt. Mộ Lam Yên cẩn thận tìm ra đầu mối một phen, mới phát hiện cũng may vết thương này chỉ thoạt nhìn dọa người, trên thực tế chỉ cắt da lên một tầng thịt, độ sâu cũng chưa thấy xương. Hơn nữa, hiện tại vết thương chỉ cần không lộn xộn, đã bắt đầu ngưng tụ máu.
Thật sự là vô cùng may mắn trong bất hạnh!
"Bây giờ còn đau lắm hả?" Mộ Lam Yên đau lòng hỏi.
Trán của Tố Quý vẫn còn đang rỉ ra mồ hôi lạnh, nghe câu hỏi của Mộ Lam Yên, gật đầu một cái, lại lắc lắc đầu: "Chỉ cần có thể ở chung một chỗ với tiểu thư, Tố Quý chết cũng không sợ."
Khóe miệng của Mộ Lam Yên nhếch lên một nụ cười rộ lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chọt ở trên trán đối phương một cái: "Nha đầu miệng lưỡi trơn tru, ta lấy ít nước rửa sạch vết thương cho ngươi."
Dứt lời, chính là muốn ngồi dậy, Tố Quý không biết làm sao, đột nhiên nắm thật chặt lòng bàn tay của Mộ Lam Yên, bộ dáng cả mặt cầu xin: "Tiểu thư muốn đi đâu?"
Mộ Lam Yên sững sờ, lòng đau xót lại trở về trước mặt Tố Quý. Nha đầu này sợ là lại lo lắng mình muốn rời khỏi, cho nên nhạy cảm. Nàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán đối phương, tỉ mỉ nói: "Nha đầu ngốc, ta chỉ ra bên ngoài tìm một chút nước, rửa sạch vết thương cho ngươi. Vết thương này của ngươi nếu không xử lý, ngày hôm sau sẽ nhiễm trùng khó chịu. Đến lúc đó, mệnh thì nhặt về một cái, lưu lại một vết sẹo lớn thì lại khó coi."
Tố Quý không chịu được sợ hãi, lúc này trên mặt đã lộ ra bộ dáng khổ sở, đẩy tay của Mộ Lam Yên một cái: "Vậy người đi nhanh lên một chút đi, đi nhanh về nhanh, một mình ta sợ."
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, đứng dậy ra khỏi gian phòng của chùa miếu. Chỉ một lát chính là tìm được một cái giếng, xách lên một chút nước cho Tố Quý bưng trở về. Có điều còn chưa kịp đến cửa, nàng đã cảm giác sau lưng dường như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, lúc quay đầu lại thì lại là tối đen như mực không thấy được gì.
Ổn định lại tâm thần, miễn cưỡng bản thân không nên nghĩ bậy bạ, mới trở về phòng.
Lúc này, Tố Quý đã mê man ngủ thiếp đi. Mộ Lam Yên làm ướt miếng vải, nhẹ nhàng lau cho đối phương. Sợ mình xuống tay nặng chút, mỗi khi lau hai cái bèn liếc mắt nhìn vẻ mặt của Tố Quý. Cho đến làm xong những thứ này, lấy ra một mảnh quần áo tương đối dầy dặn từ trong cái bọc đắp lên cho đối phương, cả người mới