Editor: trang bubble ^^
Một tay Tư Không Thận tiếp tục cầm chủy thủ, vừa dùng lực đã quay thân thể Mộ Lam Yên lại.
Bên trong đen kịt, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy là đôi mắt Tư Không Thận xinh đẹp như thế, giống như ngôi sao trong đêm tối, đã từng... đã từng có một lần nàng si mê đôi mắt như vậy.
“Là ngươi!” Hiển nhiên, Tư Không Thận nhận ra Mộ Lam Yên. Dừng lại tí xíu, chính là tức giận chất vấn: “Hôm qua vì sao ngươi phải chỉ đường lung tung! Làm hại hai người huynh đệ ta đi thật lâu mới về đến huyện thành này!”
Mộ Lam Yên cười mỉa ở đáy lòng, đời trước chính là chỉ đường cho các ngươi, cuối cùng góp cả mình vào. Cuối cùng sống lại trở về, cũng không phải là vì đi lên con đường đời trước! Nhưng theo tính tình Tư Không Thận, giờ phút này nếu như đối nghịch với hắn, vậy xác suất bị ném ra tương đối lớn. Hắn cũng là người tập võ, nếu như làm như vậy, hắn bay lên mái hiên sẽ có thể chạy trốn, nhưng Mộ Lam Yên nàng không thể, nàng bị hạ Thực Cốt tán, bị ném ra ngoài nhất định bị bắt tại chỗ!
Mộ Lam Yên quyết định chú ý, trên mặt lại lộ ra vẻ hơi hoảng hốt, bắt đầu trốn tránh ánh mắt Tư Không Thận, nói lắp bắp: “Phụ mẫu từng dạy, tiếp xúc ở bên ngoài không thể nói lung tung với người xa lạ. Hôm đó, hai người huynh đệ các ngươi đột nhiên gọi ta lại, ta rất là sợ hãi, cho nên, cho nên......”
Mộ Lam Yên cố ý không nói ra câu kế tiếp, ý là sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tư Không Thận cũng không phải là một người tiểu nhân đắc chí, cho nên nghe Mộ Lam Yên nói như thế, giọng nói cũng hoà dịu mấy phần: “Cho nên ngươi còn cố ý nói dối giới tính của mình?”
Mộ Lam Yên ngẩn ra, gật đầu một cái.
Lúc này, Tư Không Thận mới để chủy thủ trong tay xuống, bỏ vào bên trong áo. Ánh mắt liếc về phía Mộ Lam Yên tiện đà hỏi: “Vậy sao ngươi đi vào thư phòng Mạnh phủ này, bộ dáng còn là lén lén lút lút?”
“Ta với đệ đệ ta vốn dạo chơi trên núi, đột nhiên gặp phải hai người đàn ông kia, một người trong đó chính là Lâm lão gia của phủ đệ này, bọn họ đánh chúng ta ngất xỉu mang về. Thật vất vả, ta mới chạy ra ngoài, chỉ đáng thương, đáng thương......”
“Đáng thương cái gì?”
“Đáng thương đệ đệ ta bị lão gia trong phủ đệ này đánh chết tươi rồi, ta rất sợ bèn thừa dịp buổi tối chạy ra ngoài, nhưng không ngờ trong phủ này nhiều người tuần tra, nên không cẩn thận đi vào thư phòng này. Không biết thiếu gia là người bên trong phủ đệ này sao?” Một đôi mắt vô tội cộng thêm sợ hãi của Mộ Lam Yên nhìn Tư Không Thận, lui thân thể về phía sau một chút, hệt như chỉ sợ nghe được Tư Không Thận thật sự nói là người trong phủ đệ.
Tư Không Thận vốn là hơi có tật giật mình, thấy cô nương trước mắt này nhìn mình sợ hãi không thôi, trong lòng mới đột nhiên tăng thêm vài phần áy náy đối với Mộ Lam Yên. Lúc nãy trong khi xoay thân thể Mộ Lam Yên qua còn không cẩn thận đè mạch đập của Mộ Lam Yên một cái. Mạch tượng suy yếu mà hỗn loạn, khá là giống dấu hiệu trúng độc.
“Đừng sợ, ta cũng là đi vào tìm một số đồ. Không ngờ, Mạnh phủ này thật ác độc, một ngày kia ta nhất định khi báo cáo phủ nha, để cho bọn họ tra cẩn thận một chút. Thân thể ngươi suy yếu, tạm thời do ta dẫn ngươi đi ra ngoài thế nào?”
Ở trong đêm tối, đáy mắt Mộ Lam Yên thoáng qua một tia kinh ngạc. Mạnh phủ nho nhỏ này có thể đụng phải Tư Không Thận đã khiến nàng giật mình không thôi, không ngờ Tư Không Thận lại còn là đi vào tìm gì đó. Xem ra có thể là hắn đã biết Lâm Khỏa này và Nhị hoàng tử Tư Không Dữ có liên quan, cho nên đi vào dò xét một chút.
Huyện thành nho nhỏ này, không ngờ bên trong lại hấp dẫn nhiều nhân vật lớn như vậy, có lẽ là sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Tư Không Thận thấy ánh mắt Mộ Lam Yên có chút rã rời, thì cho rằng nàng hoảng sợ, duỗi tay ôm Mộ Lam Yên vào trong ngực của mình.
Một mùi hương quen thuộc ập tới trước mặt, vì vậy tinh thần Mộ Lam Yên hơi ngẩn ra, lòng dạ phức tạp ngẩng đầu lên nhìn tuấn nhan mặt bên của Tư Không Thận. Chỉ thấy một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tư Không Thận nhìn chăm chú bên ngoài, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Lam Yên, cách quần áo ấm áp thấm từng chút vào thân thể nàng. Vốn là bởi vì Thực Cốt tán mà cả người yếu ớt, giờ phút này bởi vì hành động không tên này, cũng làm cho thân thể Mộ Lam Yên thành thực dựa vào ngực Tư Không Thận, không giãy giụa chút nào.
Chợt nhanh chóng lắc mình ra khỏi thư phòng, Mộ Lam Yên còn chưa kịp phản ứng, Tư Không Thận đã vận dụng nội lực bay người lên trên mái hiên Mạnh phủ. Bầu trời gió thu lạnh lẽo thấu xương vỗ vào trên mặt Mộ Lam Yên, thừa dịp Tư Không Thận dừng lại. Nàng bèn quét mắt một vòng phủ đệ vây hãm trói buộc nàng, trước mắt khoảng không gian đen kịt, ngược lại nhìn ra cấu trúc tiêu tốn không ít bạc, chỉ là không biết có phải là nguyên nhân trước đó bị Lâm Khỏa làm cho không khí ngột ngạt, nên trong nhà này mơ hồ khiến người ta cảm thấy một loại âm u không có hơi người hay không.
Tư Không Thận ôm nàng thật chặt liên tục vượt qua nhiều mái hiên, nhưng nếu là ở trước kia, sợ rằng Mộ Lam Yên đã sớm ái mộ hắn, ngoài hắn ra thì không gả, nhưng bây giờ, trừ tâm tình phức tạp vẫn là phức tạp.
Mười năm không gặp, Mộ Lam Yên cho rằng trong mười năm này đã buông xuống thù hận đối với hắn, cũng buông xuống quyến luyến đối với hắn, yêu nhau bù không được thời gian thay đổi. Vậy mà gặp gỡ lần nữa, hắn vẫn đơn thuần như bản thân hắn lúc ban đầu, nhưng nàng lại không phải, nàng sống lại trở về kèm theo quá nhiều ân oán kiếp trước. Nàng không thể xem như cái gì cũng không xảy ra, nhưng lại không khống chế được thời gian cọ rửa năm tháng, chỉ để lại một thoáng chấp niệm kia của nàng, chấp niệm không bao giờ vào cung làm phi thôi.
“Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về nhà!” Tư Không Thận đột nhiên dừng lại ở trên một mái hiên khá cao hỏi.
Bỗng nhiên hoàn hồn, trước tiên chiếu vào tầm mắt Mộ Lam Yên là nội thành hết sức náo nhiệt phía dưới, ngay sau đó thời gian tuy muộn, người trên con đường này cũng không ít, giăng đèn kết hoa, hoàn toàn là một cảnh tượng rất náo nhiệt.
“Nơi này là?” Mộ Lam Yên nghi ngờ hỏi,sinh sống mười năm ở trong thôn xóm, cảnh tượng như vậy khiến nàng cảm thấy xa cách thật lâu.
“Nơi này chính là nội thành Yến Thành, vừa nãy ta chỉ lo dẫn ngươi ra ngoài. Quên mất hỏi nhà ngươi ở chỗ nào.”
“Yến Thành.” Mộ Lam Yên tự lẩm bẩm, dĩ nhiên là nàng không xa lạ gì cái tên này. Một đời trước ra khỏi núi cấm địa của Mộng Lý Hồi, bởi vì lúc trước nàng rơi xuống nước, thân thể rất yếu ớt, sốt cao chừng mấy ngày cũng chưa chắc chuyển biến tốt. Tư Không Thận và huynh đệ tốt của hắn, Tất Ngôn Nam chính là dừng chân ở chỗ này, gọi một ma ma chăm sóc nàng được một lúc lâu, mới trở lại bình thường.
Nơi này chỉ là một huyện thành, nhưng cách thành Biện Kinh kinh đô cũng là lộ trình nửa ngày ngựa.
Mộ Lam Yên cúi đầu, rất sợ đối phương nhìn ra đầu mối từ trong ánh mắt nàng: “Ừm...... Khoảng cách có chút xa, vị ân nhân cứu mạng này cứ tạm thời để ta ở chỗ này đi!”
“Nơi này? Một mình nữ tử yếu đuối như ngươi cũng không tiện lên đường. Vậy vào ở khách sạn với chúng ta, ngày mai ta lại đưa ngươi về nhà!” Tư Không Thận chắc chắn trước sau như một, giọng điệu tuy là dáng vẻ hỏi thăm, nhưng Mộ Lam Yên biết rõ trước giờ hắn không cho người khác cơ hội chối bỏ.
Mây đen giữa bầu trời, chậm rãi trượt đi che lại màu ánh trăng vốn có, Mộ Lam Yên nhân cơ hội này duỗi tay đánh một chưởng ở vai phải của Tư Không Thận. Tuy là sức lực không phải đủ lắm, nhưng vẫn khiến Tư Không Thận cảm thấy bả vai đột nhiên không có hơi sức. Cánh tay buông lỏng, liền bất ngờ không kịp đề phòng trơ mắt nhìn Mộ Lam Yên rơi xuống từ ngực mình.
Mộ Lam Yên thu hết vẻ kinh ngạc trên mặt Tư Không Thận vào đáy mắt. Nhìn ánh mắt của Tư Không Thận mở ra khác biệt cộng thêm có một ít tức giận vốn càng ngày càng xa, khiến nàng không tự giác nhếch miệng lên ý cười thoáng qua. Nếu như nói, Mộ Lam Yên hiểu rõ một điểm của Tư Không Thận nhất, đó chính là một đời trước bản thân hắn chưa từng chất vấn mê luyến của Mộ Lam Yên đối với hắn, là mê luyến mà không phải yêu. Cho nên cuối cùng khi phát hiện nàng không còn mê luyến hắn nữa, hắn gần như là nổi điên lên.
Lời ít ý nhiều, Tư Không Thận chính là một kẻ cuồng tự luyến (yêu bản thân).
Chưa qua bao nhiêu thời gian, nội thành ồn ào, trong một ngõ hẻm u ám phát ra một tiếng vật rơi nặng nề, hấp dẫn không ít người bên cạnh quan sát. Một chút trong ý thức cuối cùng của Mộ Lam Yên vẫn là gương mặt Tư Không Thận càng ngày càng mơ hồ. Cho đến khi sau lưng đập lên bao bố trên xe đẩy ở ngõ nhỏ, mới hoàn toàn mất đi ý thức.
Bịch một tiếng, xe đẩy chất gỗ ba chân liên luỵ bao bố hạt thóc sắp xếp phía trên ào ào rải rác một bên. Sau khi hôn mê, Mộ Lam Yên bị hạt thóc rải rác trong bao bố che lấp ở trên thân. Chủ nhân đẩy xe nhìn thấy bộ dáng này bèn hô to một tiếng không tốt, rước lấy nhiều người vây xem hơn.
Còn đứng trên mái hiên, Tư Không Thận thử rất nhiều phương pháp nâng nội lực lên, cuối cùng ở dưới ánh trăng, mới phát hiện một cây kim thêu cực nhỏ ở miệng vết thương vai phải của mình, hơi nâng lên tay trái còn có thể cử động rút nó ra cầm lên nhìn kỹ, phát hiện đây cũng không phải là một cây kim thêu hoa bình thường trong tay thêu y nương, mà là một cây tương tự với ám khí. Lông hồng nhỏ như thế, chẳng trách vừa nãy hắn không quan sát được.
Cũng may phía trên cũng không có độc.