Mùi hoa đào thơm
thoảng trong gió, có nàng thiếu nữ dạo chơi bên bờ hồ. Tóc đen dài mượt
tựa suối chảy, làn da trắng nõn mịn màng. Dung nhan rạng ngời khiến bao
đóa hoa phải hổ thẹn.
“Đó là ai vậy? Đẹp quá đi...”
“Trời ơi, mỹ nhân... Lâu lắm rồi không được ngắm mỹ nhân ~~~”
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba tên lưu manh quay lại, bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Các chủ đang hừng hực lửa, bọn chúng vội cười trừ rồi cong đuôi chạy.
“Tốt nhất chạy thật xa cho ta! Kẻ nào còn dám mơ tưởng đến muội muội của ông, ông thề sẽ thiến kẻ đó!”
Cách đó khoảng chừng một thước, người thiếu nữ dịu dàng e lệ, đôi mắt chớp
chớp, hàng mi cong cong, nhìn về phía người ca ca đang bực bội.
“Ca~~~~”
Chu Hạo quắc mắt nhìn muội muội. Hắn ngán nhất là kiểu nữ nhân õng a õng
ẹo. Muội muội của hắn hôm nay bị thần kinh à, đang yên đang lành lại
dùng cái giọng nhão nhoẹt đó với hắn?
“Ám Ảnh các của huynh chẳng lợi hại chút nào, mới thấy mỹ nhân có chút xíu mà đã mềm hết cả chân rồi!”
Vừa dứt lời, Chu Hinh liền cười khúc khích.
“Đó chỉ là vài tên rỗi hơi thôi. Những người đứng đầu Ám Ảnh các, muội không địch nổi đâu.”
Chu Hinh không tin. Ánh mắt tinh nghịch nhìn chằm chằm vào ca ca.
“Vậy à?... Nếu như muội địch lại một người trong số họ, huynh sẽ làm gì?
Nghe nói, ngoài ba vị Hộ pháp, hai vị phó Các chủ bên cạnh huynh không
hề tầm thường chút nào... Muội rất muốn thu phục bọn họ.”
Chu Hạo biết tính tình muội muội của mình. Hắn cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
“Muội... đi đâu năm sáu năm không thèm về, vừa về liền muốn thu phục người của huynh là sao?”
“Bởi vì... một kẻ trong đó dám đắc tội với muội. Dám đụng tới Đại Mỹ nhân Chu Hinh này, hắn quả là chán sống rồi!”
Khóe miệng Chu Hạo khẽ giật giật.
Hắn biết, nữ nhân trước mặ́t hắn chưa từng nói chơi...