Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 209: Chương 209: Hoàng hậu từ hôn Tần gia lo lắng




Tần Thư Dao cũng biết kể từ sau ngày hôm qua, Tần Lương liền giam lỏng Tần Tuyết Như, hơn nữa còn đánh chết toàn bộ nha hoàn trong viện nàng ta, lại tìm cho Tần Tuyết Như mấy thầy giáo ổn thỏa.

Mà Ngô thị cũng bởi vì bị dính líu, cũng bị giam lỏng, hơn nữa đánh chết nhiều nha hoàn của bà ta, chỉ chừa lại Quý ma ma, nhưng cũng không để cho Quý ma ma ở lại bên cạnh Ngô thị làm việc, chỉ cho bà ta đi ngoại viện làm việc nặng.

Trong một đêm, toàn bộ nha hoàn bà tử trong hai viện cũng sáng sủa hẳn lên. Sau khi Tần Lương máu tanh trách phạt, nô tài phía dưới không có một người nào dám nhiều chuyện.

Cho nên chuyện này coi như được giấu diếm, không có người ngoài biết được.

Tần lão phu nhân lại thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải Tam hoàng tử kịp thời chạy tới, sợ là cháu..."

Nếu Tần Thư Dao thật sự bị bẩn thân thể, như vậy hậu quả chỉ nghĩ đến cũng không chịu nổi.

Tần Thư Dao nhớ tới Mộ Thiếu Dục, không nhịn được nhíu mày một cái, chuyện hôm qua vẫn rõ mồn một trước mắt, hắn vốn là thanh mai trúc mã với Trịnh Anh Anh, chẳng qua là bởi vì mưu kế của hoàng hậu, cho nên mới làm hai người bọn họ tách ra. Hiện tại Mộ Thiếu Dục đã thành hôn, mà nàng cũng chỉ là một thị thiếp chưa qua cửa của hắn mà thôi.

Nàng cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Không biết tổ mẫu có thể làm chủ cho cháu gái, cho lui hôn sự của cháu gái hay không?"

Tần lão phu nhân nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó liền thở dài một tiếng: “Ta biết nhất định là cháu không hài lòng thân phận trắc phi, nhưng mà ngay cả người của Phương gia đều chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận, sao Tần gia chúng ta có thể dám ở trước mặt hoàng thượng nói một chữ ‘không.’”

Đúng vậy, Phương gia là nhà mẹ của hoàng hậu.

Tần Thư Dao bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng: "Hoàng thượng đưa cháu xuống làm trắc phi, lại để cho Tam hoàng tử cưới chính phi khác. Cháu đây giống như chẳng ra cái gì cả, cũng còn không bằng đợi ở nhà tốt hơn."

Tần lão phu nhân chỉ cho rằng Tần Thư Dao không chịu nổi ủy khuất này, nên bà khổ tâm khuyên nhủ.

Tần Thư Dao biết đã vô vọng, cũng không muốn để cho Tần lão phu nhân thương tâm khổ sở, nên không nhắc lại chuyện này.

Ra khỏi Vinh Thọ Viện, Tần Lương liền phái người mời nàng đến thư phòng.

Tần Thư Dao biết nhất định là vì chuyện đêm qua, lập tức mang người đi tới bên ngoài thư phòng.

Một đêm không thấy, Tần Lương giống như già đi rất nhiều, hai bên thái dương có loang lổ tóc trắng. Mà lúc này Tần Lương đang ngồi ở trên ghế thái sư, trong mắt tràn đầy sầu lo.

Tần Thư Dao cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Phụ thân tìm con tới có chuyện gì ạ?"

Lúc này, Tần Lương mới ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng phất tay một cái, sai người lui xuống, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Trong thư phòng cũng chỉ còn hai cha con bọn họ, Tần Lương đứng lên, nhìn nữ nhi này càng lúc càng giống thê tử đã qua đời của mình, trong lòng tràn đầy áy náy.

"Chuyện đêm qua..."

Còn chưa chờ Tần Lương nói cho hết lời, Tần Thư Dao đã lập tức ngắt lời nói: "Phụ thân không cần nhiều lời, Tam muội cũng là bị ma quỷ ám ảnh, cho nên mới làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này!"

Tần Lương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng chắp tay: "Con rất hiểu biết, nàng thuở nhỏ bị chúng ta làm hư, cũng là ít ngày trước bị kích thích, cho nên mới..."

Tần Thư Dao biết mình ở trong mắt Tần Lương, cuối cùng cũng đánh không lại Tần Tuyết Như, cho nên liền nói: "Nữ nhi hiểu, nữ nhi không trách cứ. Hơn nữa Tam muội cũng bởi vì chuyện này mà bị phạt nặng."

Nếu nàng được voi đòi tiên nữa, như vậy chắc chắn chỉ làm Tần Lương cảm thấy chán ghét không thôi. Cho nên còn không bằng Tần Thư Dao lui một bước.

Quả nhiên sau khi Tần Lương nghe, mới hơi yên lòng. Ông vốn đang sợ Tần Thư Dao ghi hận trong lòng, muốn đi trả thù Tần Tuyết Như, bây giờ nghe Tần Thư Dao nói những lời này, ông cũng không cần lo lắng như vậy nữa.

"Con không cần phải lo lắng. Chuyện lần này nó làm thật sự là quá đáng vô cùng, đêm hôm qua ta đã đánh ba mươi bản, giam nó nửa năm, xem nó có suy nghĩ ra hay không!"

Đương nhiên Tần Thư Dao sẽ không lại vì Tần Tuyết Như cầu tha thứ, huống chi Tần Tuyết Như bị trách phạt như vậy đã không tính là nặng, nếu Tần Thư Dao phạm lỗi, làm sao mà chỉ như vậy được.

Bên trong phòng, lúc hai người phụ nữ đang tán gẫu, chợt có một gã sai vặt bên ngoài hốt hoảng đứng lên: "Lão gia, hoàng hậu nương nương đưa ý chỉ tới!"

Tần Lương nhướng mày, trong khoảng thời gian này hoàng hậu rất vui vẻ gọi Ngô thị cùng nhau vào cung du ngoạn, hơn nữa mỗi lần vào cung nhất định phải mang theo ba tỷ muội bọn họ. Mà ngày hôm qua Tần phủ bọn họ mới xảy ra loại chuyện kia, nếu đi như vậy, không biết Ngô thị còn có thể làm thành cái dạng gì nữa.

Cho nên Tần Lương lập tức mang người đến đại sảnh, quả nhiên thấy đã có một thái giám trang phục công công đứng trong đại sảnh rồi.

Một đám người lập tức quỳ xuống, người nọ cũng mở ý chỉ ra, từ từ đọc lên.

Chẳng qua là càng đọc lên, sắc mặt Tần Lương càng thêm khó coi.

Ông vội vàng khấu đầu, nói: "Kính xin công công trở về bẩm báo với nương nương, phu nhân bởi vì chuyện tiểu nữ, thương tâm quá độ, đêm qua lại bị gió rét, cho nên bị bệnh không dậy nổi."

Đây là ý chỉ từ hôn, cuối cùng chuyện Tần Tuyết Như ở trên thuyền bị tặc nhân vô lễ cũng không giấu diếm được.

Thái giám này cực kỳ thanh cao, liếc Tần Lương một cái, âm thanh bén nhọn nói: "Như vậy chúng ta lập tức trở về hồi báo với nương nương một tiếng. Đợi khi phu nhân hết bệnh, vào cung lần nữa cũng không muộn!"

Tần Lương lại nói mấy tiếng tạ ơn, mới tiễn thái giám này ra cửa.

Đợi sau khi đi vào đại sảnh lần nữa, Tần Lương nhìn Tần lão phu nhân, lập tức lạnh người: "Chuyện này phải làm như thế nào cho phải. Trong nhà đã loạn thành một đoàn, hơn nữa vốn Như Nhi để ý chuyện hôm đó, hiện tại hoàng hậu lại đến từ hôn. Làm sao Như Nhi chịu được!"

Tần Thư Dao vẫn lạnh lùng, chuyện ngày đó nàng cũng không có một chút áy náy. Muốn trách cũng chỉ trách Tần Tuyết Như không muốn tin tưởng nàng. Mặc dù Tần Thư Dao vẫn luôn muốn chia rẽ hôn nhân Tần Tuyết Như, tuy nhiên cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới muốn làm bẩn thân thể của nàng ta.

Quả nhiên là có nguyên nhân, đây cũng là tự gây nghiệt không thể sống.

Sắc mặt Tần lão phu nhân khó coi vô cùng, bà nhíu chặt hai tròng mắt, hừ lạnh một tiếng: "Hôn sự của Tần gia chúng ta dính vào hoàng gia từ khi nào vậy? Đầu tiên là Dao Nhi, hiện tại lại Như Nhi. Nhiều đời Tần gia chúng ta đều là đế sư, mặc dù quân thần không tình cảm cha con, nhưng mà hoàng gia cũng không thể đùa bỡn chúng ta như vậy."

Chuyện này không đơn giản là liên quan đến danh dự Tần Tuyết Như, còn cả danh dự Tần gia.

Nếu chỉ có một mình Tần Thư Dao, vậy thì cũng thôi. Thậm chí ngay cả Tần Tuyết Như cũng hủy hôn, huống chi ngày đó cũng không phải là Tần Tuyết Như tự nguyện, mà nàng cũng không bị phá thân. Nếu cách nửa năm mới lại đến hủy hôn, bà cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng mà hết lần này tới lần khác đều ở thời điểm mấu chốt tới từ hôn, điều này làm sau này Tần Tuyết Như làm người thế nào đây.

Tần lão phu nhân bảo nô tài lấy cung phục của bà ra, lại trang điểm một lần nữa, mới mang người vào cung.

Tần Thư Dao chưa từng thấy qua Tần lão phu nhân quả quyết như vậy, vốn là nàng cũng muốn cùng đi theo, nhưng mà lại bị Tần lão phu nhân quát bảo ngưng lại. Dù sao lần này bà vào cung cũng không phải đơn giản như đi dạo chơi ngắm hoa công viên, mà là đi nói lý với hoàng thượng hoàng hậu, bà cũng không hy vọng tôn nữ của mình vùi lấp trong đó.

Tần lão phu nhân đi chuyến này, liền đi cả ngày, cho đến đêm, sau khi cung cửa cũng sắp đóng lại, bà mới từ trong bóng đêm đi ra.

Tần Lương và đám người Tần Thư Dao cũng đã sớm chờ ở trong nhà, nhìn thấy Tần lão phu nhân bình an trở lại, vội vàng nghênh đón.

Tần Lương bận rộn mở miệng hỏi: "Hoàng hậu nói như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.