Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 180: Chương 180: Thư Dao thương tâm Tình Họa làm phản






Bên ngoài đều là tiếng pháo nổ ầm ầm, mà Tần phủ lại rất yên tĩnh.

Hai ngày nay, Hinh Hương Viện lại tới một người mới, nha hoàn kia lộ ra mị hoặc từ trong xương, mặc kệ cười hay nhăn mày, đều chọc cho tất cả gã sai vặt trong phủ nhìn ngẩn người.

Tần Thư Dao không biết những chuyện đó, nàng đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, chỉ chừa lại một mình Tình Họa.

"Ta biết ngươi không phải thật sự muốn làm thiếp cho Ngũ hoàng tử, chỉ muốn giúp cho một nam tử khác mà thôi!"

Tần Thư Dao cũng không cố ý thử, mà đi thẳng vào vấn đề.

Hai ngày trước, Tình Họa nghe nói bản thân bị Mộ Thành Hi chuộc ra ngoài, cho rằng bản thân sẽ lên như diều gặp gió, trong lòng tuy vui mừng, nhưng lại càng cô đơn hơn. Nam tử nàng luôn nhớ thương, không phải Mộ Thành Hi, mà là Hàn Thế Quân, vì nam nhân này, chuyện gì nàng cũng nguyện ý làm.

Chỉ là nàng cũng không bị đưa đến bên người Mộ Thành Hi, mà bị đưa đến trước mặt một nữ tử xa lạ.

Nữ tử này rất xinh đẹp, cho dù là Tình Họa cũng hâm mộ không thôi.

"Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn ta tới nơi này làm gì?"

Nàng không phải người ngu, đương nhiên Mộ Thành Hi đưa bản thân đến đây, tuyệt đối sẽ không phải làm một nha hoàn bình thường.

Tần Thư Dao cũng không muốn lại quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói: "Ta gọi ngươi tới, chính là để ngươi giúp ta làm một chuyện!"

Vết thương trên đùi nàng đã lành hơn phân nửa, chỉ là vẫn chưa đi lại được, thái y cũng nói phải tĩnh dưỡng hai tháng, chính là nàng chờ không kịp.

Tình Họa kinh ngạc nhìn nàng, trong đôi mắt đều là do dự và tính kế.

"Ta biết ngươi luôn thân mật với Hàn công tử, ngươi vì hắn ta chuyện gì cũng nguyện ý làm. Chỉ là hắn ta không coi trọng ngươi, gọi thì đến, đuổi thì đi!"

Tình Họa nghe vậy trợn to đôi mắt kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao rất hài lòng nhìn thấy nàng phản ứng như vậy, khóe miệng nở nụ cười lạnh, lại nói: "Mấy năm nay, ngươi cũng ngầm giúp hắn ta không ít việc nhỉ. Chỉ tiếc ngươi đã già, mà hắn ta lại luôn không đồng ý nâng ngươi vào cửa."d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Trong mắt Tình Họa thoáng qua một chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!"

"Ngươi bây giờ còn nguyện ý giúp hắn ta bán mạng, cho dù sau này hắn ta sẽ không nể tình giết ngươi. Ngươi cũng nguyện ý!"

Tình Họa nghe vậy lập tức lắc đầu nói: "Sẽ không, chàng nói chàng yêu ta! Chàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

Tần Thư Dao hừ nhẹ một câu, lại nói: "Nếu như hắn ta thật sự yêu ngươi, vậy sao lại để ngươi ở trong thanh lâu, bị ngàn người cưỡi?"

Tình Họa nghe xong sắc mặt tái nhợt, vẫn lắc đầu, nhưng lại không nói được một câu phản bác.

"Ta biết cho ngươi làm việc này, chưa chắc ngươi đáp ứng. Chỉ là mạng ở trong tay ngươi, nếu như ngươi vẫn nguyện ý đi theo hắn ta như trước, cuối cùng rơi vào cái chết, như vậy ta cũng không ép ngươi."

Lúc này Tình Họa mới hiểu một chút, nàng nỗ lực đề khiếp sợ cùng với bi thương trong lòng xuống, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì? Giết chàng? Hay..."

"Giết hắn ta? Đó là tiện nghi cho hắn ta! Nhiều người như vậy, hắn ta cũng chỉ tin một mình ngươi. Cho dù hắn ta thật sự yêu ngươi, mà hắn ta lại biết ngươi vì hắn ta chuyện gì cũng nguyện ý làm." Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Nếu như ngươi nguyện ý, như vậy giúp ta bỏ viên độc này vào trong ly trà của hắn ta. Ngươi rót nước trà, hắn ta sẽ uống. Nếu như ngươi không đồng ý, như vậy ta cũng không ép buộc. Dù sao ta có rất nhiều biện pháp, lấy xuống cái mạng chó kia của hắn!"

Tình Họa im lặng nhìn bình nhỏ trong tay Tần Thư Dao, rốt cuộc tò mò hỏi: "Sao ngươi lại biết nhiều chuyện của chàng như vậy? Chẳng lẽ bởi vì như thế, lúc trước chàng mới muốn thành thân với ngươi?"

"Thành thân với ta? Đó cũng chỉ là nhìn trúng gia thế bối cảnh cùng với đồ cưới mẹ đẻ ta lưu lại mà thôi. Về phần ngươi, ngươi cũng đừng si mê nằm mơ nữa, hắn ta muốn là một người nữ tử có gia thế bối cảnh cường đại, có thể giúp hắn ta nửa đời sau áo cơm không lo!"

Tình Hoạ biết những lời Tần Thư Dao nói đều là sự thật, bản thân ở trong mắt Hàn Thế Quân chẳng qua là một bụi cỏ nhỏ, nếu cảm thấy không vừa mắt, lập tức trừ bỏ.

Nàng ta tiến lên hai bước, sau đó tiếp nhận bình thuốc nhỏ trong tay Tần Thư Dao, ngẩng đầu, nhìn Tần Thư Dao nói: "Vì sao phải ta làm?"

"Bởi vì ngươi là người được chọn tốt nhất!"

Ngoại trừ nàng ta, Tần Thư Dao cũng không thể nghĩ được những người khác có thể tiếp cận Hàn Thế Quân.

Tình Họa nhìn bình thuốc trong tay, qua nửa ngày mới gật đầu nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cũng được, chỉ là ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện!"

"Ngươi muốn chuộc thân, hay muốn tiền?"

Tình Họa cười lạnh một tiếng: "Hai chuyện đó ta đều muốn, hơn nữa ngươi phải đưa ta ra khỏi kinh thành."

Chuyện này cũng không phải việc khó, Tần Thư Dao cũng có thể làm, nàng khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

Buổi chiều hôm đó, Tình Họa bị người tặng ra ngoài. May mắn Tình Họa cũng mới đến hai ngày, lại rất ít khi đi lại với mọi người trong phủ, cho nên dù bị tặng đi, mọi người cũng đều không để ở trong lòng.

Kế tiếp, Tần Thư Dao luôn ở trong Tần phủ chờ đợi tin tức.

Chính là chờ lâu, cũng chưa từng nghe tới chuyện gì về Hàn Thế Quân. Tần Thư Dao biết Tình Họa nhất định không làm theo chuyện nàng nói, nhưng lại sẽ thành thành thật thật nói chuyện này cho Hàn Thế Quân nghe.

Chỉ là, đây mới là điều nàng muốn. Hàn Thế Quân cho rằng hắn ta bắt được nhược điểm của Tần Thư Dao, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Hàn Thế Quân cũng sẽ kiêng kị bản thân.

Quan hệ giữa hắn ta và Tình Họa, người ngoài hoàn toàn không biết. Nếu không phải Tần Thư Dao sống lại, Tần Thư Dao cũng hoàn toàn đoán không được Hàn Thế Quân lại ở chung với một nữ tử thanh lâu, còn lợi dụng nàng giúp hắn ta làm không ít chuyện.

Ngày kế tiếp, Tần Thư Dao rất bình thản và thoải mái. Từ sau khi sống lại, rất ít có ngày yên tĩnh như vậy.

Rất nhanh liền đến cuối năm, trong phủ cũng có rất nhiều việc. Mà Tần Thư Dao cũng có thể ngẫu nhiên xuống giường đi vài bước, cũng có thể nghe được mọi người nhỏ giọng thảo luận chuyện của nàng, chỉ là nàng cũng không để ở trong lòng, dù sao mặc kệ nàng bằng lòng hay không bằng lòng, việc này đều đã xong rồi, nàng cũng không thể thay đổi được.

Năm nay Tần gia có chút đơn giản, dù sao thời điểm cuối năm xảy ra chuyện kia, nhà bọn họ lập tức bị đẩy lên đầu ngọn gió. Mà Ngô thị cũng bởi vì ngày ấy miệng bà ta không chừng mực, mà bị Tần Lương hung hăng mắng một trận, liên tục một tháng không đi vào phòng bà ta.

Nếu không phải bởi vì mừng năm mới, ông cũng không đồng ý lại ở trong phòng Ngô thị.

Nhưng mà Ngô thị cảm thấy buồn bực không thôi, dù sao đa số thời gian Tần Lương không ở trong phòng bà ta. Lần này bà ta làm tiểu súc sinh kia mất hôn sự, còn bị đưa xuống làm thiếp. Trong lòng bà ta mừng không thôi, làm chuyện mừng năm mới cũng nhiệt tình không thôi.

Trong lòng Tần lão phu nhân luôn cảm thấy áy náy không thôi, thường xuyên phái người đưa đồ bổ cho Tần Thư Dao. Trong lòng Tần Thư Dao hiểu, từ trên xuống dưới ở trong phủ này, người đau lòng cho bản thân vẫn chỉ có một mình Tần lão phu nhân.

Cho nên đêm giao thừa, Tần Thư Dao luôn ở bên người Tần lão phu nhân, tuy rằng vết thương trên đùi nàng còn chưa lành, nhưng đi vài bước cũng không đáng ngại.

Đợi sang năm mới, lúc đi các nhà. Bởi vì thân thể Tần Thư Dao còn chưa lành hẳn, cho nên Ngô thị không mang Tần Thư Dao ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.