Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 30: Chương 30: Chỉ cây dâu mắng cây hòe




Trong An Khang cung.

Thái giám dẫn Vân Yên đến gần đại điện, nàng cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy mấy ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng từ lúc nàng bước chân vào điện, trong lòng nàng buồn cười, một sửu nữ như nàng rốt cuộc được chú ý đến cỡ nào a.

Tiểu thái giám cung kính bẩm báo người ngồi ghế phía trên: “Khởi bẩm Thái hậu, Tam tiểu thư Vân tướng gia đã đến.”

Nghe thế, Vân Yên hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Nhưng lời nói của nàng giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, không có bất kì lời đáp lại nào.

Nữ nhân trêи giường nhìn qua đã 50, 60 tuổi, tư thái ung dung nghiêng người dựa vào giường êm, hai cô gái cao quý ngồi hai bên.

“Hoàng hậu, sao hôm nay không thấy Viễn Nhi vào cung? Nghe nói mấy ngày trước, Vân gia Nhị tiểu thư cùng Nhị phu nhân tiến cung, nghe nói Vân gia Nhị tiểu thư này tướng mạo đoan chính, là một cô gái tốt.” Trên giường êm, Cao Thái hậu nói với một cô gái mặc cung trang đỏ thẫm.

Nghe vậy, Hoàng hậu Cao Nguyệt Ly che miệng cười nói: “Chuyện gì cũng không thể gạt được mẫu hậu, Nhị tiểu thư này nô tỳ cũng rất thích, nhưng chỉ có thể uất ức nàng làm trắc phi cho Viễn Nhi.”

Cao Thái hậu hừ lạnh: “Nàng chỉ là con một tiểu thϊế͙p͙ sinh ra, làm trắc phi cho Tứ vương gia đã là trèo cao rồi. Dù là dòng chính nữ thì thế nào? Nếu nhân phẩm không tốt, tối đa cũng chỉ có thể làm vương phi của những đứa con thứ kia là thôi.” Nói xong, nàng nhìn nữ nhân mặc cung trang bên kia, nói: “Nhu phi, nghe nói Chiêu Dương lại chuồn êm xuất cung rồi hả? Nàng không thể so với những thứ dân nghèo không được dạy dỗ kia, nàng là công chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp, nếu có gì sơ xuất sao được?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhu phi có chút bối rối, đáp: “Thái hậu nói đúng, nô tỳ sẽ quản giáo nàng tốt hơn.” Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vân Yên mang theo vẻ không nhẫn nại.

Ở dưới nghe những người đó nói chuyện, lòng lòng Vân Yên buồn cười, Thái hậu này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, từng câu từng chữ đều ám chỉ nàng, hình như nàng cũng không có thâm thù đại hận gì với nữ nhân này đi, nữ nhân trong cung đúng là hiếu chiến.

Đột nhiên một thanh âm chói tai truyền đến: “Thái hậu nương nương, Vân gia Tam tiểu thư đã đến, cũng quỳ rất lâu rồi.”

Lúc này Cao Thái hậu mới nghiêng đầu nhìn qua cô gái phía dưới, một thân y phục xanh dương, tóc đen như suối, cúi đầu không thấy rõ dung nhan.

“Tiểu Tần tử, Vân gia Tam tiểu thư đã tới lâu như vậy, sao bây giờ mới nói cho ai gia?” Cao Thái hậu đột quát lớn.

Nghe thế, Tần công công vội vàng quỳ xuống: “Thái hậu tha mạng, nô tài, nô tài...”

Đúng lúc này, Vân Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng, nụ cười hiền hòa: “Chuyện này không trách được Tần công công, là dân nữ thấy Thái hậu đang hăng say nói chuyện phiếm với các chủ tử cho nên không muốn quấy rầy nhã hứng của Thái hậu, kính xin Thái hậu thứ tội.”

Nàng ngẩng đầu lên có thể thấy được vết bớt màu đỏ, Cao Thái hậu nhíu mày, nàng là Vân Yên không giả, nhưng sao không vô lễ thô bỉ như lời đồn? Hơn nữa mặc dù dung nhan không tốt nhưng cũng không khó coi. Nhìn bộ dáng nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng cười ấm áp, nói: “Tam tiểu thư khiêm tốn lễ độ, mau đứng lên đi, người tới, còn không mau ban thưởng ghế cho Tam tiểu thư ngồi.”

Vân Yên vâng lời đứng dậy, ngồi phía dưới Nhu phi.

“Sáng nay Lục hoàng tử xuất cung rồi, nếu không đã có thể gặp được Tam tiểu thư, Lục hoàng tử được bổn cung nuôi từ nhỏ, thân thế đứa nhỏ này đáng thương, bổn cung cũng ưu ái hắn hơn một chút cho nên hắn mới làm ra những chuyện hoang đường kia, nếu như sau này có gì khiến Tam tiểu thư uất ức còn xin Tam tiểu thư thông cảm nhiều hơn.” Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, nghiễm nhiên là một bộ từ mẫu.

Vân Yên cười nhạt: “Hoàng hậu nương nương quá lo lắng rồi, sáng nay Lục hoàng tử mới đưa quà tặng tới cho dân nữ, hơn nữa dân nữ thấy Lục hoàng tử rất có khiếu hài hước, rất dễ thân cận.”

Nghe nàng nói thế, Hoàng hậu thoáng kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Như thế rất tốt.”

Ngược lại, Cao Thái hậu đột nhiên nói thân thể mệt mỏi, kêu một thái giám và cung nữ hầu hạ vào nội điện nghỉ ngơi.

Tiễn Thái hậu đi xong, Nhu phi nhìn Vân Yên, cười nói: “Nhìn bộ dáng Tam tiểu thư xấp xỉ bằng tuổi Chiêu Dương công chúa của bổn cung, đoán chừng nàng cũng đã từ thư phòng trở lại rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.