Hà Văn sững sờ, nói: “Nhưng mà, Tam tiểu thư...”
Vân Yên liếc Hà Văn: “Nhị di nương là người bên gối của cha ta, ý của nàng chính là ý của cha, chuyện thọ yến này kính xin Hà quản gia chú ý nhiều hơn.” Nói xong, nàng buông tay ra, mặc cho những mảnh giấy vụn rơi xuống đất, thanh âm lạnh lẽo: “Nếu để ta phát hiện ngươi tự ý sửa lại các khoản chi phí, đến lúc đó, ta sẽ không chỉ cười trừ cho qua.” dứt lời nàng đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Vân Yên, sắc mặt Hà Văn khó coi, hắn có cảm giác chuyện vừa rồi tất cả đều là nàng tỉ mỉ thiết kế, Tam tiểu thư quả nhiên khiến người ta nhìn không thấu. Có điều nếu tăng chi phí lên gấp đôi không khỏi có chút xa xỉ lãng phí. Nhưng hắn là nô tài, nô tài chỉ cần nghe lời chủ tử là được.
Trở lại Bích Vân Các, Liễu Tịnh Lâm đặt ngân phiếu lên bàn, Vân Nguyệt đang ở trong phòng thử quần áo, nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, liền đặt quần áo xuống cầm ngân phiếu mừng rỡ nói: “Mẹ, ngân phiếu này ở đâu ra?”
Liễu Tịnh Lâm uống một ngụm trà, hài lòng nói: “Là tiểu tiện nhân Vân Yên kia đưa cho ta.”
Tiện nhân kia đưa? Vân Nguyệt nhíu mày, nghi ngờ nói: “Mẹ, Vân Yên làm sao có thể tốt bụng như vậy?”
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Liễu Tịnh Lâm hả hê nói: “Tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu mà đòi làm đương gia, ha ha, thật khiến người ta cười rụng răng.” Nói xong, nàng nhìn Vân Nguyệt nói: “Nha đầu này, sao lại ăn mặc thành bộ dạng này.”
Vân Nguyệt mặc một áo ngực quần dài, toàn thân lụa mỏng, có thể thấy được bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, nổi bật làn da trắng mềm mại, có một phong vị khác.
Nghe Liễu Tịnh Lâm nói vậy, Vân Nguyệt hả hê nói: “Không phải qua hai ngày nữa sẽ đến thọ yến của cha sao? Đến lúc đó các vương tôn quý tộc chắc chắn sẽ đến, Tứ vương gia đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc trước Hà quản gia có nói với ta muốn ta múa một bài trong thọ yến, đây là cơ hội tốt a, Tứ vương gia sẽ phải lau mắt mà nhìn ta.”
Từ lúc mẩn đỏ trên mặt nàng khỏi hẳn, tâm tình nàng cũng khá hơn nhiều, nàng tin tưởng dựa vào tư sắc và vũ kĩ của nàng, Tứ vương gia chắc chắn sẽ động lòng, cái tiện nhân Vân Yên xấu xí đó dĩ nhiên bị gạt qua một bên.
Liễu Tịnh Lâm đột nhiên đặt ly trà xuống, nhìn Vân Nguyệt, có chút nghi ngờ hỏi: “Mới vừa rồi không phải bọn họ nói giảm một nửa chi phí sao? Nếu vậy sao còn có thể an bài ca múa?”
“Mẹ, ngươi nói gì vậy?” cái miệng nhỏ nhắn của Vân Nguyệt lẩm bẩm, chuyện vui như thế vì sao mẹ không vui mừng thay nàng.
Giờ phút này Liễu Tịnh Lâm chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, lờ mờ cảm giác giống như rơi vào cạm bẫy gì đó.
Trong Biện Hiên các, Vân Yên ngồi trên giường uống trà, nàng vốn đang suy nghĩ làm sao để thọ yến này phong quang vô hạn, đến lúc đó Vân Mặc Thành sẽ bị trách phạt, hiện tại tốt rồi, Liễu Tịnh Lâm tự đụng trúng họng súng rồi.
Nàng thật muốn nhìn vẻ mặt của vị Đế Vương chí tôn kia khi nhìn thấy thọ yến hết sức xa hoa này, vị phụ thân ham mê quyền thế tính toán cả thân tình kia cuối cùng cũng có lúc nhếch nhác, vẻ mặt khổ sở của di nương ngang ngược khi bị trách phạt.
Nghĩ tới đây, nàng khẽ vuốt ve cái bớt trên mặt, trong đầu hồi tưởng lại thảm trạng của mẫu thân lúc sắp chết, chuyện này không thể trách nàng hung ác, nàng sẽ khiến bọn họ chịu hết những đau khổ mà nàng cùng mẫu thân phải trải qua.