Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 87: Chương 87: Ước định - Mập mờ




Nghe thanh âm quen thuộc này, tâm cảnh giác của Vân Yên nháy mắt thả lỏng, nàng thở nhẹ một hơi nói: “Là ngươi a!”

Trong phòng, bóng đen ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn cô gái trên giường, lạnh nhạt nói: “Xem ra giao dịch của ngươi cùng Dạ Mị còn đang tiến hành.”

Vân Yên từ trên giường đi xuống ngồi bên cạnh bàn, nàng rót cho hắn một ly trà, lạnh nhạt nói: “Hắn có thể giúp ta báo thù!”

Thanh âm Cơ Lãnh Tuyết vang lên: “Trước giờ ngươi luôn có chủ kiến của mình.”

Chủ kiến sao? Là vì nàng không còn đường lui khác, thời điểm mở Linh Lung Các là như thế, lúc giúp đỡ Hách Liên gia cũng vậy.

“Chuyện khác ta không nói nhưng ngươi phải cẩn thận hắn, Dạ Mị không đơn giản.” Suy nghĩ một chút, Cơ Lãnh Tuyết nói thêm.

Cơ Lãnh Tuyết cũng nhắc nhở phải cẩn thận người khác, đúng là hiếm thấy, Vân Yên không khỏi nhìn nam tử đối diện, trong đêm tối nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt hắn nặng nề, hình như hắn có điều cố kị.

“Thế nào? Có phải lúc truy xét Dạ Mị gặp phiền toái gì? Chuyện truy xét Dạ Mị tiến hành thế nào rồi? Hôm nay ngươi tới đây chắc hẳn có chuyện muốn nói với ta.” Vân Yên liên tiếp quăng vấn đề cho Cơ Lãnh Tuyết.

Chẳng lẽ mình đến tìm nàng đều là vì có chuyện muốn nói sao? Nghe lời này, Cơ Lãnh Tuyết không khỏi nhíu mày. Nhưng suy kỹ lại hình như đúng là như vậy.

“Chuyện Dạ Mị hiện giờ ta còn chưa thể kết luận được, chờ thêm một chút thời gian ta tra ra manh mối sẽ nói với ngươi, hôm nay ta tới đây là muốn nói về tình hình nạn dân. Ngươi cũng biết rõ quốc khố không đủ bạc, quan trọng nhất là Nam Nghiêu quốc vẫn nhìn chằm chằm, triều đình vẫn luôn chuẩn bị tinh thần cho một trận đại chiến không biết lúc nào sẽ diễn ra, thời điểm này ngân lượng càng thêm trân quý. Ngươi phải cẩn thận, tay triều đình sẽ lập tức đưa về phía Hách Liên gia rồi.” Cơ Lãnh Tuyết trầm mặc một lát, nói.

Nghe hắn nói vậy, Vân Yên không khỏi thở dài nói: “Chuyện ngươi nói ta cũng có cân nhắc, trận chiến 7 năm trước đã khiến triều đình tổn thất rất lớn, sau đó lại đụng phải thiên tai, đương nhiên quốc khố không thể có nổi nhiều ngân lượng như vậy. Nếu thật sự có ngày đó, triều đình cần lương thực của Hách Liên gia, khi đó quyên lương là tất nhiên. Đối với ta mà nói tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, ta chỉ hi vọng bọn Xuân Kiều an toàn thôi.”

“Gặp được ngươi là vận may của các nàng.” Cơ Lãnh Tuyết lạnh nhạt nói.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nàng sâu sắc nhìn hắn, nói: “Có lẽ gặp các nàng là vận may của ta mới đúng.” Nói xong, nàng nhịn không được nhỏ giọng ho khan.

Cho dù trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt nàng gần như trắng bệch, chẳng lẽ bệnh tình đã đến tình trạng đó rồi sao?

“Ta đã phái người của Thính Tuyết Lâu đến Tương thành bảo hộ Hách Liên gia rồi, họ không có việc gì, về phần Linh Lung Các, có ta ở đây sẽ bảo vệ họ chu toàn.” Cơ Lãnh Tuyết chợt nói.

Vân Yên cười khẽ, nói: “Cảm ơn ngươi, Lãnh Tuyết.”

“Không cần cảm ơn ta, ta làm những chuyện này chỉ là tuân thủ ước định với ngươi thôi, tốt nhất ngươi không quên chuyện đã đáp ứng ta, còn lại một năm nữa.” Cơ Lãnh Tuyết chợt đứng lên, lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói.

Hắn vẫn thích như thế, có điều như vậy mới đúng là Cơ Lãnh Tuyết đi, còn nhớ lần đầu gặp mặt, hắn chỉ là sát thủ phụng mệnh tới gϊếŧ nàng, khi đó, ánh mắt hắn như đao khiến nàng chỉ liếc mắt một lần đã nhớ kĩ hắn. Lần đó ám sát nàng, hắn không thành công. Lần sau gặp lại là hắn bị người đuổi gϊếŧ, nàng cứu hắn. Nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách với nàng như cũ, sau đó nàng cùng hắn lập ước định, nàng bỏ tiền trợ giúp hắn thành lập Thính Tuyết Lâu, còn hắn trở thành quỷ mị trong bóng tối bảo hộ nàng, làm việc cho nàng. Những năm này một khắc hắn cũng không quên ước định này, bảy năm rồi, ước định tám năm của bọn họ sẽ nhanh kết thúc.

“Yên tâm, ta không quên, có điều chỉ còn lại một năm, chỉ sợ ta không đợi được đến khi đó.” Vân Yên lạnh nhạt nói tựa như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

Ánh mắt Cơ Lãnh Tuyết căng thẳng nhìn chằm chằm Vân Yên, há miệng muốn nói gì nhưng cuối cùng lại trầm mặc.

Dường như đã nhận ra dị trạng của Cơ Lãnh Tuyết, Vân Yên mỉm cười, nói: “Thật ra nếu ta chết rồi, ước định của chúng ta cũng coi như kết thúc, không phải sao?”

“Từ trước đến nay ta vẫn luôn là người tuân thủ ước định, ta hi vọng ngươi cũng vậy!” Cơ Lãnh Tuyết lạnh lùng nói.

Hắn đây là hi vọng nàng có thể sống sót sao? Vân Yên lắc đầu, có thể nghe được hắn an ủi người khác một chút như vậy thật hiếm thấy. Có điều, nghe cũng không tệ.

“Yên tâm, ta sẽ không để mình chết dễ dàng như vậy.” Vân Yên đáp lời.

Lúc này Cơ Lãnh Tuyết mới nhẹ gật đầu, hắn không yên lòng nhìn Vân Yên, nói: “Cách đây không lâu ta có gặp sư phụ, hắn nói qua một thời gian nữa sẽ tới kinh thành thăm ngươi.”

“Sư phụ ta? Có thật không?!” Vân Yên nghe hắn nói thế, mừng rỡ hô lên, có lẽ bởi vì tâm tình dao động lớn, nàng ho khan vài tiếng.

Cơ Lãnh Tuyết hơi nhíu mày nhìn Vân Yên, vô thức lắc đầu, ai nói nàng lạnh lùng, nhìn bộ dáng này còn điểm nào lạnh nhạt như ngày thường không ai có thể tới gần.

“Ừ, sư phụ ngươi vẫn như xưa, bất quá thân thể hắn hình như không tốt lắm.” Nói tới đây, Cơ Lãnh Tuyết lại liếc nhìn Vân Yên, hai thầy trò này quả thực bệnh tình giống nhau như đúc.

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Yên có chút bi thương, nàng thở dài nói: “Thân thể sư phụ trước nay vẫn không tốt, mấy năm nay lại phí hết tâm tư vì ta, nói cho cùng là ta liên lụy hắn. Lúc trước còn nghĩ muốn lấy bằng được Thiên Hương đậu khấu cho sư phụ, có điều Thiên Hương đậu khấu có tính thuần âm hàn, chỉ có nữ tử mới dùng được.”

“Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?” Cơ Lãnh Tuyết bỗng nhiên hỏi Vân Yên, lần đầu tiên thấy người kia hắn cũng không tự chủ được sợ hãi than, trên đời này còn có nam tử như vậy, áo trắng như tuyết, khí chất thanh u như thần tiên hạ phàm.

Vân Yên nhìn về phía trước, ánh mắt như mất đi tiêu cự, trước mắt nàng giống như xuất hiện một nam tử áo trắng tươi cười với nàng: “Ta không biết, ta chỉ biết hắn là một người rất tốt!” Nếu không có sư phụ, đại khái cũng sẽ không có nàng.

“Ngươi thích sư phụ ngươi?” Cơ Lãnh Tuyết hỏi.

Nghe vậy, Vân Yên kinh ngạc nhìn Cơ Lãnh Tuyết, từ khi nào mà hắn cũng chú ý mấy chuyện này? Có điều, đối với sư phụ, nàng... Cười khổ một tiếng, vì sao gần đây hay bị người khác hỏi vấn đề này vậy. Nàng trầm mặc một lát, tựa như nghĩ tới điều gì, nói: “Ngươi tới kinh thành đã lâu, sao không tới gặp Bích Thủy, nha đầu kia rất nhớ ngươi.”

Nghe thế, Cơ Lãnh Tuyết chợt nghiêng người đưa lưng về phía nàng, lạnh nhạt nói: “Chuyện của ta không cần ngươi hỏi tới.” Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía trước, đến cửa, hắn dừng lại một chút, “Nếu cần ta giúp một tay, phát tín hiệu liên lạc cho ta, còn nữa, cẩn thận Dương Ngạo, võ công của hắn không đơn giản.” Nói xong, hắn mở cửa rời đi.

“Bịch” một tiếng, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Yên, nàng lắc đầu cười khổ, cuối cùng hắn mới nói mục đích của chuyến này, cẩn thận Dương Ngạo. Có đôi khi thật có chút không hiểu hắn.

Chuyện trước mắt đã như thế, nàng cần yên lặng suy nghĩ một chút, gϊếŧ Dương Ngạo chỉ là bước đầu tiên mà thôi, những gì lần trước Dạ Mị nói nàng không thể tin hoàn toàn, nếu thật sự là như thế, nàng nên làm gì Mộ Dương Thiên bây giờ? Nàng cần phải suy nghĩ kỹ lại lần nữa.

Tường Thiên cung, một bóng người ngồi bất động bên bàn, phía dưới có hai người áo đen đang quỳ.

“Tra ra tung tích Thất công tử chưa?” Một thanh âm uy nghiêm vang lên.

Hai người áo đen quỳ phía dưới co rúm lại, một người trong đó vội vàng trả lời: “Khởi bẩm Tứ vương gia, nô tài vốn đang bám theo hắn nhưng đi mãi đi mãi.... đã không thấy tăm hơi hắn.” càng nói giọng hắn càng nhỏ đến mức không thể nghe.

Ánh mắt Mộ Thanh Viễn thay đổi, phẫn nộ quát: “Ngươi nói là các ngươi mất dấu, hả?!”

“Vương gia tha mạng, thật sự là Thất công tử đó quá mức giảo hoạt, giống như ngay từ đầu hắn đã cảnh giác.” Người nọ vội vàng cầu xin tha thứ.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thanh Viễn xanh mét, hắn nhỏ giọng nói: “Thất công tử, coi như hiện tại ngươi tránh được thì thế nào? Bổn vương thật muốn nhìn một chút nếu ngươi trở thành người trong hoàng thất, ngươi còn có thể không đếm xỉa tới không. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải thần phục bổn vương!”

Hai người phía dưới nghe lời nói của Mộ Thanh Viễn, hai mặt nhìn nhau, càng cúi đầu thấp hơn.

Buổi sáng, Vân Yên vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng hò hét ầm ĩ trong sân, bên ngoài Bích Thủy đang không ngừng líu ríu gì đó.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Yên mở cửa phòng hỏi người bên ngoài, nhưng nàng vừa dứt lời, đập vào mắt là một sân đầy bồn hoa. Các loại hoa cỏ, thậm chí còn có vài loại sơn trà trân quý, những thứ này đều là dược liệu quý giá a.

Thấy Vân Yên đi ra, Bích Thủy không khỏi chạy lại, bĩu môi nói: “Thật không biết Lục vương gia này trúng gió cái gì đưa nhiều hoa tới đây như vậy, Đông Uyển chúng ta cũng sắp không có chỗ đặt nữa rồi.”

Vân Yên kinh ngạc nhìn Bích Thủy, những bồn hoa này là Mộ Cảnh Nam đưa tới? Vân Yên nhìn bồn hoa trong tay bọn thị vệ bận rộn sắp xếp, hơi nhíu mày, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không phải hôm qua đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn làm những chuyện này có ích gì?

“Trả hết những bồn hoa này về cho Lục vương gia.” Vân Yên đột nhiên lớn tiếng nói.

Nghe lời này, Cô Viễn Thành đang vội dọn dẹp cách đó không xa, chạy tới hành lễ với Vân Yên, nói “Tam tiểu thư, Lục vương gia đã nói những bồn hoa này là đưa cho ngài ngắm, hắn sẽ không nhận ngài trả lại, hơn nữa hắn còn nói ngài yên tâm, hắn sẽ không dây dưa ngài nữa.” Nói xong, hắn không tự chủ được ngẩng đầu nhìn cô gái một thân tím nhạt trước mắt, nàng rốt cuộc là dạng nữ tử gì, có thể khiến Lục vương gia cẩn thận như vậy.

Nghe lời này, Vân Yên không khỏi kinh ngạc nhìn Cô Viễn Thành, Mộ Cảnh Nam nói sẽ không dây dưa nàng nữa sao? Lời này nghe có chút không thành thật.

Vì xác định mình không nghe lầm, Vân Yên nhìn Cô Viễn Thành, nói: “Ngươi xác định đây là lời hắn nói?”

Sắc mặt Cô Viễn Thành hơi khựng lại, thì ra Vân gia Tam tiểu thư ước gì Lục vương gia cách nàng xa xa, khó trách hắn muốn đưa những thứ này tới lấy lòng nàng.

“Thuộc hạ đảm bảo đây là lời của Lục vương gia.” Cô Viễn Thành đáp.

Nghe hắn nói vậy, lúc này Vân Yên mới gật đầu, có điều hắn thật sự sẽ buông tay sao? Điểm này nàng có chút hoài nghi!

Nhìn bộ dáng suy tư của Vân Yên, Cô Viễn Thành ngẩng đầu nói: “Lục vương gia còn mời ngài đến hồ Lãnh Nguyệt.”

Đến hồ Lãnh Nguyệt? Vân Yên càng thêm khó hiểu, Mộ Cảnh Nam này rốt cuộc định làm gì, nàng lắc đầu nói: “Nếu Lục vương gia đã quyết định không dây dưa ta nữa, bây giờ kêu ta đến hồ Lãnh Nguyệt hình như không cần thiết.”

“Lục vương gia nói sợ ngài không tin lời hắn cho nên hắn muốn chứng minh cho ngài thấy.” Cô Viễn Thành đáp lời.

Mộ Cảnh Nam muốn làm gì đây? Vân Yên chỉ cảm thấy thật nhức đầu, nhưng mà hắn muốn chứng minh thế nào? Nàng có chút tò mò.

Cũng không bận việc gì, nàng phải đến xem một chút mới được.

Trên đường cái, tùy ý nhìn hai bên ở đâu cũng thấy dân chạy nạn, hôm nay mọi người đều tự thân khó bảo toàn cho nên cũng không chú ý đến vị sửu nữ Vân gia như nàng, chuyến này ra ngoài coi như yên tĩnh. Quả nhiên, biện pháp tốt nhất đối phó với lời đồn chính là không giải thích, không lộ diện.

Lúc đi ngang qua Linh Lung Các, Vân Yên thấy hai người Thu Diên và Hạ Ca đang phát cháo, hôm nay coi như yên bình, Mộ Thanh Viễn cũng không tới quấy rối, xem ra là cảm thấy đuối lý rồi.

“Tam tiểu thư, chúng ta nên đi nhanh thôi, nếu không Lục vương gia đợi sốt ruột.” Cô Viễn Thành nhắc nhở.

Bích Thủy không vui nhìn hắn, nói: “Thúc giục cái gì, ngươi cho rằng nữ tử đi bộ có thể so được với các ngươi a!”

Bị Bích Thủy chặn họng, Cô Viễn Thành có chút xấu hổ, nói: “Tại hạ không có ý đó, cô nương đừng nên tức giận.”

“Tức giận? Sao ta phải tức giận?” Bích Thủy trừng mắt Cô Viễn Thành một cái, sau đó đỡ Vân Yên đi tiếp.

Ngược lại Vân Yên không khỏi nhìn Cô Viễn Thành, cười nói: “Xin thị vệ đại nhân đừng trách, nha đầu này hơi nóng tính.”

Cô Viễn Thành càng thêm kinh ngạc, Vân gia Tam tiểu thư rõ ràng rất dễ gần, sao có nha đầu nóng tính như vậy, chẳng lẽ nữ tử thế gia bây giờ đều thích khiêm nhường hay sao?

Vừa đến hồ Lãnh Nguyệt, Vân Yên chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua khiến tinh thần sảng khoái, thân thể nàng không khỏe, hít thở không khí mới mẻ sẽ có lợi cho thân thể.

“Ừ... A... Gia, ngài nhẹ một chút, đau.” Một thanh âm kiều mị truyền đến, giọng điệu nhu nhược không xương, vừa có vẻ cự tuyệt lại vừa nũng nịu mời chào.

Nghe thanh âm này, sắc mặt Vân Yên vốn lạnh nhạt nháy mắt thay đổi, nhìn về phía phát ra thanh âm, giờ phút này có một nam tử mặc mãng bào màu tím đang ôm một cô gái trong ngực, nàng kia lộ nửa vai, gương mặt phiếm hồng, thở hổn hển, mà nam tử kia vùi đầu trong ngực cô gái, tay hắn đang luồn vào trong quần áo nàng kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.