Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 40: Chương 40: Ăn còn dư lại, tặng cho ngươi




Thất điện hạ? Lời nói của Vạn chưởng quỹ nghẹn ở trong cổ họng, thật lâu cũng không thể nuốt xuống, trong đầu buồn bực giống như hắn ăn phải một con ruồi, kinh ngạc đứng ở chỗ đó, hồi lâu mới khinh khủng quay đầu lại, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.

Xem ra, ngày hôm nay tới nơi này đều là đại Phật, hắn là một người cũng đắc tội không nổi.

“Điện hạ. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Làm cho Vạn chưởng quỹ không nghĩ tới là, nam tử trước mặt lại là Thất điện hạ, cũng chính là chủ tử chân chính của Vọng Nguyệt Lâu.

Trong lòng Vạn chưởng quỹ vừa kích động vừa hối tiếc, kích động là vì, rốt cuộc mình cũng thấy được khuôn mặt thật của Thất điện hạ, cẩn thận nhìn, tướng mạo của hắn thật ra thì giống thân nương (mẹ đẻ) của hắn đến bảy phần. . . . . . Mình không nên già mà mắt mờ, không có nhận ra hắn.

Hối tiếc là vì, lần đầu gặp mặt, hắn vậy mà lại để cho chủ tử một ấn tượng xấu.

Thiên Mộ Ly lắc đầu một cái, nhẹ nhàng cười, Dung Noãn Tâm thật đúng là không nể mặt hắn, trước mặt nhiều người như vậy phơi bày thân phận của hắn, đây không phải chính là vạch trần hắn sao?

Lúc trước, ở Dung phủ, hắn lại cảm thấy nàng to gan lớn mật, nhanh mồm nhanh miệng, lần này, hắn thậm chí tin rằng nàng dám động thổ ở trên đầu Thái Tuế. (L: Thái Tuế là tên một ngôi sao, thời xưa chỉ những người có tiền có quyền, bọn cường hào ác bá)

Một cô nương như vậy, lúc này lại dùng con mắt lạnh lùng khác thường nhìn hắn, thật giống như hắn có thù không đợi trời chung với nàng. . . . . .

“Đưa bánh dẻo đậu đỏ cho vị cô nương này mang về!” Giọng nói của Thiên Mộ Ly nhạt như gió nam ấm áp, trầm tĩnh như nước.

Dung Noãn Tâm không khỏi suy đoán, hắn chính là dùng cái loại biểu tượng lạnh nhạt này lừa gạt người đời, lừa gạt thân huynh đệ Tam điện hạ của hắn thẳng một đường từ trước đến giờ.

Lừa gạt một trái tim thật lòng của mình, lừa gạt toàn bộ thiên hạ.

Vạn chưởng quỹ giống như được đại xá, vội vàng lui xuống, phân phó hạ nhân đưa bánh dẻo đậu đỏ được gói tốt lên.

Mạc Tiêm Tiêm nghe lời nói của Thiên Mộ Ly, vô cùng khiếp sợ, nàng vạn vạn không ngờ, mình thân là dòng chính nữ của Mạc phủ, lại phải lễ nhượng cho một kẻ chỉ là thứ nữ.

Trong lòng nàng không cam lòng, nhưng trên mặt lại là uất ức.

Thúy Hồng lập tức biết ý của Mạc Tiêm Tiêm, tiến lên một bước, bất mãn nói: “Điện hạ quá không công bằng, tiểu thư nhà ta cũng đã thanh toán bạc, lại nói cũng không thấy vị cô nương này cần dùng gấp!”

Cũng đang vào lúc này, Vạn chưởng quỹ giao bánh dẻo đậu đỏ được gói kỹ đến trên tay Dung Noãn Tâm, nàng thuận thế mở ra, ngón tay thon dài tùy ý cầm một khối, một ngụm nhét vào trong miệng.

Bánh dẻo đậu đỏ này làm vô cùng khéo léo, nhỏ hơn gấp đôi so với bánh ngọt bình thường, cũng là vào miệng lập tức tan, hương hoạt vô cùng, trong kinh thành là tuyệt đối tìm không ra nhà thứ hai, cũng không biết sư phó điểm tâm này dùng thủ pháp gì, mới có thể làm ra mùi vị độc nhất vô nhị này.

Hai mắt Dung Noãn Tâm nhắm lại, vô cùng hưởng thụ nuốt bánh dẻo đậu đỏ xuống bụng, rồi sau đó giương môi lên, thản nhiên nói: “Ừ, quả thật không cần dùng gấp, Mạc tiểu thư muốn ăn sao? Còn dư lại tặng cho ngươi?”

Nụ cười của nàng vô cùng thành khẩn, hoàn toàn vô hại thật giống như đối với người thân, nhưng, lời của nàng lại làm cho cả thân thể của Mạc Tiêm Tiêm đều căng ra.

Còn dư lại? Đồ nàng ta ăn còn dư lại, tặng cho nàng? Một nha đầu ngay cả danh phận cũng không có, lại dám dùng loại giọng điệu này nói với nàng.

“Thúy Hồng, không sao, thuở nhỏ Noãn Tâm lớn lên ở nông thôn, phương diện những lễ nghi kia tự nhiên thiếu sót một chút, chúng ta không cần so đo với nàng!” Mạc Tiêm Tiêm cắn răng, cứng rắn nặn ra một nụ cười, tiếp tục duy trì phong phạm đại gia khuê tú dịu dàng của nàng.

Dung Noãn Tâm nhún vai một cái, lơ đễnh, nàng lần nữa gói kỹ lại, đuôi mắt nhìn thấy đĩa bánh dẻo đậu đỏ còn chưa động tới ở trên bàn bát giác (tám cạnh) trong nhã gian Thiên của Mộ Ly, nàng cười đến thành kính khác thường: “Thất điện hạ, Noãn Tâm cũng chỉ là một dã nha đầu, không hiểu được lễ số gì, mạo muội hỏi một chút, đĩa bánh dẻo đậu đỏ kia của người, có thể cho ta hay không, người xem, chỗ này ta thiếu một khối, lấy về thì không dễ nhìn!”

Dứt lời, nàng ngây thơ trừng mắt nhìn, thấy Thiên Mộ Ly không nói lời nào, lập tức tự nhiên đi vào lấy một khối.

Con ngươi của Triệu Hựu Đình cũng thiếu chút nữa rớt xuống, cô nương da mặt dày hắn đã từng gặp, nhưng cô nương da mặt dày đến trình độ như thế, đây tuyệt đối là một người đầu tiên. . . . . .

Kể từ đó, bất luận là phần bánh dẻo đậu đỏ trên tay Dung Noãn Tâm, hay là phần bánh dẻo đậu đỏ trong đĩa của Thiên Mộ Ly đều là Dung Noãn Tâm ăn còn dư lại không cần. . . . . .

Ngực của Mạc Tiêm Tiêm không nhịn được phập phồng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, buồn bực giống như là bị người đánh hai bàn tay, rồi lại tìm không ra lý do đánh lại, loại cảm giác này làm cho nàng dấy lên một chút hận ý đối với Dung Noãn Tâm.

Cõi đời này, còn chưa bao giờ có người dám lớn lối nhục nhã nàng như thế.

Nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều gần như đã dời vị trí.

Dung Noãn Tâm nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Mạc Tiêm Tiêm, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng, nàng dí dỏm cười một tiếng, giơ giơ lên bánh dẻo đậu đỏ trong tay, vui thích nói: “Đa tạ hai vị, lão phu nhân vẫn còn chờ ở dưới lầu, Noãn Tâm cáo từ trước!”

Dung Noãn Tâm vừa đi, Mạc Tiêm Tiêm cũng không có thể diện lưu lại nữa rồi, nàng cố làm ra vẻ hào phóng cáo từ với Thiên Mộ Ly.

Đợi hai người đi xa, cuối cùng Thiên Mộ Ly cũng không nhịn được ‘phụt’ cười một tiếng, thở dài nói: “Thật là một người ý vị tuyệt vời!”

Triệu Hựu Đình lập tức vội vàng gật đầu phụ họa: “Là đích tiểu thư của Mạc gia, phối với Thất điện hạ cũng không phải quá kém!”

Thiên Mộ Ly chỉ cười không nói, lần nữa trở lại trước bàn bát giác ngồi xuống, nước trà trong chén sứ nhỏ Thanh Hoa trong tay cũng đã lạnh, hắn liếc mắt nhìn xuống, lại thấy bóng người màu tím kia đã lên xe ngựa dừng ven đường kia, trong lòng dấy lên mất mát nhàn nhạt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.