Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 100: Chương 100: Chương 10.1: Mẫu tử Đại phu nhân gặp nạn




“Mẫu thân. . . . . .” Dung Huệ Như có vẻ có chút kinh ngạc, ngẩn người một chút rồi thật nhanh chạy tới bên người Đại phu nhân.

Thân thể Đại phu nhân lung lay một cái, hình như bước chân dưới chân cũng không phải rất ổn, nhưng rất nhanh,  ả đã kéo tay Dung Huệ Như lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Huệ Như, con đi nơi nào, mẫu thân tìm con tìm thật gấp!”

Dung Huệ Như sững sờ nhìn Đại phu nhân, cảm giác sức lực của ả có chỗ nào đó không đúng.

Ngày hôm nay Dung Định Viễn dẫn theo nữ quyến trong phủ đi Viêm Thân Vương phủ chúc mừng, chuyện này người trong phủ đều biết, vì sao mẫu thân còn hỏi như vậy.

Hương Thiền sau lưng Đại phu nhân lau nước mắt một cái, nghẹn ngào nói: “Lão gia mới vừa thả Đại phu nhân ra, Đại phu nhân lập tức la hét muốn tới tìm đại tiểu thư, nô tỳ còn tưởng rằng bệnh của Đại phu nhân đã tốt hơn, lại không biết. . . . . .”

“Huệ Như, mau mau tới đây cùng mẫu thân, ngày mai cha con sẽ trở về phủ, chắc chắn Hoàng thượng sẽ tuyên con vào cung, l.qđ mẫu thân phải chuẩn bị quần áo đẹp cho con. . . . . .”

Đại phu nhân cười ha ha, trong mắt nhìn Dung Huệ Như tất cả đều là từ ái nồng đậm, nơi nào còn có một chút lăng lợi (cao ngạo + sắc bén) và cao quý trong ngày thường.

Dung Noãn Tâm ý vị không rõ ngoắc ngoắc môi.

Đại phu nhân là thật ngu hay là giả ngu, rất nhanh là có thể biết.

Vào tiền thính, Dung Định Viễn đã sớm chuẩn bị xong chưởng thước (roi tẩm muối) chờ ở nơi đó.

Dung Huệ Như vội vàng quỳ xuống: “Phụ thân, nữ nhi oan uổng, nữ nhi cái gì cũng không biết, Cửu điện hạ nhất định là nghe Dung Noãn Tâm xúi giục mới cố ý hãm hại nữ nhi. . . . . .”

Ả ngước khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, trên mặt treo nước mắt uất ức, thật sự là khả nhân nhi (người đáng yêu) vừa thấy đã thương.

Con ngươi lăng lợi của Dung Định Viễn đảo qua, lại quét về phía Dung Noãn Tâm.

Cửu điện hạ quả thật đi lại rất gần với Dung Noãn Tâm, chuyện hôm nay, trong lòng hắn rõ ràng, cũng không phải Dung Noãn Tâm giở trò quỷ, sợ chỉ sợ Dung Huệ Như này là muốn hại Dung Noãn Tâm, kết quả hại Lưu Yên Nhiên.

Chuyện này, Lưu gia nhất định sẽ điều tra kỹ.

Hai nữ nhi cần bảo vệ một người, trong lòng hắn lựa chọn, là muốn bảo vệ Dung Huệ Như hay là Dung Noãn Tâm?

Nếu bảo vệ Dung Huệ Như, như vậy, quan hệ của Dung gia và Mạc gia sẽ thay đổi; tuy nói Dung Noãn Tâm hợp mắt Thái hậu, nhưng dù sao cũng là người không có danh tiếng, không có thực lực, làm sao có thể so với thế lực của Mạc gia?

Nghĩ tới đây, hai mắt của Dung Định Viễn khẽ híp một cái, mắt lộ ra một chút hung quang: “Noãn Tâm, chuyện này nhưng là ngươi khiến cho Cửu điện hạ cố ý hãm hại Huệ Như sao?”

Dung Noãn Tâm sớm đã đoán được Dung Định Viễn sẽ lật ngược lại, nhưng cũng không buồn, ngược lại ‘khanh khách’ nở nụ cười.

“Lời này của phụ thân ngược lại nói cực kỳ buồn cười, Cửu điện hạ quý là long tử, nữ nhi nơi nào có bản lĩnh sai khiến hắn làm cái gì? Coi như hắn muốn nói gì với Thái hậu, như thế nào ta có thể quản được đây!”

Nàng, một Huyện chủ nho nhỏ ngay cả cửa cung cũng vào không được, lại có cái bản lĩnh gì, bày ra cái gì với Thiên Mộ Hàn.

Dung Định Viễn ngược lại cất nhắc nàng.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gia đinh báo kêu: “Không xong, lão phu nhân té xỉu. . . . . .” Dung Định Viễn chợt nhảy lên từ trên ghế, như gió chạy ra ngoài, vừa lên đường, vừa lớn tiếng phân phó nói: “Đi mời đại phu!”

Vào phòng của lão phu nhân, chỉ thấy sắc mặt lão phu nhân xanh trắng như thân lúa khô nằm ở trên giường, khóe miệng khẽ mở ra, hơi thở vô cùng suy yếu, hình như có vào không ra.

Trong lòng Dung Định Viễn quýnh lên, vội vàng đẩy Trương mụ ra, quỳ gối trước giường, nghẹn ngào kêu lên: “Mẫu thân!”

Cả đời Tiết thị gập ghềnh, nhận hết khổ sở, từ nhỏ từ Thư Hương Thế Gia, gả vào Dung gia, trượng phu chết sớm, một tay nuôi lớn ba hài tử, đến già, mới có thể hưởng chút phúc, nhưng không ngờ trong phủ lại là chuyện ác mộng liên tiếp, lão phu nhân không có một ngày an ổn.

Trong lòng Dung Định Viễn vô cùng áy náy, hắn nghĩ tới cả đời này, có hai nữ nhân thật xin lỗi, một là lão phu nhân, một chính là Tần thị.

Đúng vào lúc này, Tần thị cũng chạy tới.

“Lão phu nhân thế nào?” Nàng vội vã chen đến bên người Dung Định Viễn, nhẹ giọng mà hỏi.

Dung Định Viễn quay đầu nhìn nàng, hình như nàng lại tiều tụy một chút, tóc mai trắng càng nhiều hơn, l^q'đ giữa mặt mày cũng không có một chút ánh sáng, chắc hẳn sau khi trở về phủ, nàng trôi qua cũng không tốt.

“Thái Vân, nàng cực khổ!” Đột nhiên, hắn khó khăn nặn ra mấy chữ này ở cổ họng, giống như là hạ quyết tâm lớn lao, trong con ngươi lóe ra vẻ cảm động.

Tần thị quay đầu lại, vừa đúng lúc bốn mắt chạm nhau với Dung Định Viễn, cả người nàng run lên, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Dung Định Viễn lại sẽ nói lời này với nàng, há miệng, muốn đáp lại cái gì đó, khóe mắt cũng đã rớt xuống nước mắt.

Ước chừng 14 năm, mỗi một ngày nàng đều chờ đợi hắn nhớ lại nàng. Hôm nay, rốt cuộc Dung Định Viễn cũng thấy được sự tồn tại của nàng, trong lòng Tần thị đã không có giật mình tỉnh ngộ như trong tưởng tượng của mình.

Chỉ là khóe mắt lại chảy ra vài giọt nước mắt, nàng lau nước mắt chảy xuống, nhớ tới lão phu nhân còn bệnh ở trên giường, vội vàng đứng lên, hỏi thăm Trương mụ ăn uống thường ngày của lão phu nhân.

Mấy ngày chưởng gia này, Tần thị là thực sự học được không ít thứ.

Trước kia nàng chỉ hiểu được như thế nào làm y phục, như thế nào làm việc nặng, nhưng mấy ngày nay Dung Noãn Tâm lại âm thầm dạy nàng quản lý nhà, Tần thị cũng không đần, cuối cùng lên tay chút.

“Hồi Tần phu nhân, buổi sáng hôm nay lão phu nhân đã nói khẩu vị không tốt, nô tỳ đã phân phó phòng bếp đã làm chút thức ăn thanh đạm, lão phu nhân cũng chỉ là động mấy lần chiếc đũa, chưa ăn được mấy ngụm, đến buổi tối, bà càng thêm ăn không vô, nói thẳng đầu đau lợi hại, cả người không còn chút sức lực nào, ngay cả cơm cũng không có ăn!”

Trương mụ đã cơ trí sửa lại, xưng Tần thị là Tần phu nhân.

Tần thị gật đầu một cái, cũng là vẫy tay sai nha đầu bên cạnh đi tra đồ lão phu nhân ăn buổi trưa một chút.

Một bên, Lưu đại phu đã vội vã chạy tới.

“Lưu Đại phu, mau nhìn một chút cho mẫu thân ta xem rốt cuộc là như thế nào. . . . . .” Dung Định Viễn nhanh chóng tránh ra, nhường vị trí cho Lưu Đại phu chẩn đoán bệnh, l.q.đ trong ngày thường chẩn đoán bệnh là phải se tơ hồng để rèm, nhưng tình huống ngày hôm nay của lão phu nhân thật không tốt lắm, Dung Định Viễn đã giảm bớt đi những thứ nghi thức xã giao này.

Nói cho cùng, vẫn là mệnh của lão phu nhân quan trọng hơn.

Lưu Đại phu nhìn sắc mặt của lão phu nhân, trong lòng thầm kêu không ổn, tay cũng là đặt lên cổ tay của lão phu nhân, tỉ mỉ chẩn bệnh, cũng không dám mơ hồ chút nào.

Qua thời gian nửa ly trà nhỏ, Lưu Đại phu mới dời tay đi, trên mặt có vẻ vô cùng ngưng trọng.

“Lưu Đại phu, thân thể của lão phu nhân thế nào rồi?” Tần thị lo lắng hỏi, lão phu nhân vẫn luôn đối nàng như thân nữ nhi,  khắp nơi bảo vệ, trong lòng nàng là vô cùng cảm kích lão phu nhân.

“Chuyện này. . . . . .” Lưu Đại phu khổ sở nhìn Tần thị một cái, muốn nói lại thôi.

Dung Định Viễn cũng gấp, không để ý lễ tiết gì, một tay kéo Lưu Đại phu, hung ác trách mắng: “Ngươi nói thật, mẫu thân bà là thế nào?”

Cũng không phải là Lưu Đại phu không chịu nói, trong lòng ông cũng là vô cùng khiếp sợ, sau đó ‘bùm’ một tiếng, quỳ xuống, nói: “Hậu gia, lão phu học nghệ không tinh, chỉ sợ nói ra không người tin tưởng!”

Dung Định Viễn vừa nghe ông nói như vậy, biết lão phu nhân nhất định là bị bệnh lạ gì đó, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng trầm xuống.

“Cứ nói đừng ngại.” Dung Định Viễn nặng nề hít một hơi, mi tâm nhíu lại thật chặt.

Lúc này Lưu Đại phu mới từ từ nói: “Lão phu nhân cũng không phải là bị bệnh, cũng không phải là trúng độc, mà là đã ăn một thứ gì đó gọi là Anh Túc cao (ma túy đó :3), dần dà, sẽ làm cho người ta thần trí mơ hồ, tinh thần hoảng hốt, cả ngày thích ngủ. . . . . .”

Lời của ông còn chưa có nói hết, đã ngừng lại, không dám nói tiếp nữa rồi.

Nếu Lưu Đại phu không dám nói tiếp, như vậy, thì để nàng nói đi.

Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, bước ra một bước nhỏ, tiếp lời Lưu Đại phu tiếp tục nói: “Ăn loại vật này, nhẹ thì làm cho người ta triền miên giường bệnh, nặng thì khó giữ được cái mạng nhỏ này. . . . . .”

Lời của nàng vừa dứt, Dung Định Viễn lập tức nặng nề hít một hơi, sau đó giận dữ: “Cái này không thể nào. . . . . . Mẫu thân cả ngày ở trong phủ, rất ít giao tiếp với người ngoài, tự nhiên không đắc tội ai!”

Hắn cũng không dám tin tưởng, trong phủ của mình, lại có thể có người sẽ vươn tay đến trên người mẫu thân.

Thay vì như vậy, Dung Định Viễn càng muốn tin tưởng là Lưu Đại phu chẩn đoán sai bệnh,  nếu như Lưu Đại phu đoán, Dung Định Viễn cũng không tin tưởng ông, mà là lập tức sai người đi mời Đại phu có danh tiếng trong kinh thành vào phủ.

Tất cả mọi người ngừng thở đứng lẳng lặng ở một bên, chuyện này không tầm thường, nếu mình nói sai cái cái gì, nói không chừng cơn tức giận của Dung Định Viễn sẽ vẩy đến trên người của mình.

Không bao lâu, Tam di nương cũng tới.

Trương mụ giống như là nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Tam di nương, mắt chợt lóe, rồi sau đó lập tức nặng nề quỳ xuống: “Lão gia, có chuyện nô tỳ không biết có nên nói hay không!”

Lúc này, còn có cái gì nên nói hay không, có thể bắt được lần người hạ độc này, cùng có thể chữa trị bệnh của lão phu nhân mới là quan trọng nhất.

Dung Định Viễn lạnh lùng nói: “Nói.”

“Buổi chiều ngày hôm nay, Tam di nương tới ngồi một lúc, lúc ấy nô tỳ đang thu dọn nhà, cũng không biết Tam di nương nói những gì với lão phu nhân, lão phu nhân giận quá, rồi sau đó lập tức ngã bệnh!”

Trương mụ cắn răng, hình như là hạ quyết tâm mới nói ra lời này.

Dung Định Viễn hít vào một hơi, hắn nghiêng đầu nhìn Tam di nương, nhưng trong lòng thì không muốn tin tưởng, nữ nhân hắn coi là trân bảo sẽ hại nương của hắn.

Huống chi, Đại phu đã nói qua, Anh Túc cao này nhưng là phải ăn nửa năm mới có tác dụng, này làm sao có thể là Tam di nương làm?

Nửa năm trước, Tam di nương còn chưa trở lại trong phủ.

“Trương mụ, ngươi đừng vội nói bậy, buổi chiều thiếp cũng chỉ là nhớ tới chuyện của nha đầu Huệ Mẫn kia, ở nơi này của lão phu nhân run run mấy câu, chọc cho lão phu nhân không vui, thế nào đến trong miệng của ngươi, lại thành thiếp là hung thủ hại lão phu nhân?”

Đôi mắt đẹp của Tam di nương khẽ híp một cái, nhưng mà trên mặt lại là vô cùng uất ức, mắt thấy giọt lệ kia sắp rớt xuống.

Dung Định Viễn vội vàng bảo vệ nàng, ôn hòa an ủi: “Ta quyết sẽ không tin tưởng là ngươi làm!”

Trương mụ nhưng cũng không nói gì, theo phân phó của Dung Định Viễn lập tức đi sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.