Đối với người sống quá nửa đời như hắn mà nói, thứ mùi này cũng không coi là xa lạ, là một loại mị dược dùng dược vật và mùi hoa phối hợp lên, mấy loại mùi vị quấn quanh ở một chỗ là có thể đạt tới hiệu quả của một loại thôi tình (thúc tình, xuân dược).
Tại sao trong phòng của Tần thị lại có thể có loại vật này?
Trong đầu của Dung Định Viễn thoáng qua một hình ảnh không tốt, tôn nghiêm cao ngạo này giống như là bị người hung hăng đá một chân, giận không thể nuốt. . . . . . Con ngươi trừng lớn, trong mắt hiện lên sát khí.
Chu Phú Quý thấy Dung Định Viễn căm tức nhìn hắn, làm sao còn dám nói xằng nói bậy, liên tiếp dập đầu nhiều cái, gọi thẳng: “Đại ca, ta thật sự là không biết đây là chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi ta còn đang uống trà, lại nghe nha đầu Tử Đàn bên cạnh Noãn Tâm tiểu thư tới kêu, nói là Tần thị có đồ muốn đưa cho ta, ta nhất thời tham tiền, cho rằng nàng muốn cầm chút bạc cho ta, nên thật vui mừng đi tới, lại không biết, vừa vào cái nhà này, cả người đã mất đi tri giác, khi tỉnh lại thì cùng nha đầu Tử Đàn ở trên giường. . . . . .”
Lời của hắn nói, vô cùng không có căn cứ, mới nghe qua, nhưng lại như là nói bừa nói bậy.
Nhưng Dung Noãn Tâm biết, Chu Phú Quý không có nói láo, mọi người lại sẽ không tin hắn.
Mặc cho ai đều sẽ cảm thấy, một nha đầu nhị đẳng trong sạch như Tử Đàn, như thế nào coi trọng một nữ tế ở rể vô dụng không biết xấu hổ?
Nếu nàng muốn gả người, đại khái có thể xin Đại phu nhân, cho phép nha đầu thông phòng hoặc thị thiếp cho Biểu thiếu gia, rốt cuộc cũng mạnh hơn gấp trăm lần nghìn lần so với đi theo Chu Phú Quý, huống chi dáng vẻ của Chu Phú Quý này thật sự là làm cho người ta nhìn ghê tởm.
Mọi người đồng tình nhìn về phía Tử Đàn, trong lòng tự định giá, nhất định là Chu Phú Quý thừa dịp Tần thị không có ở đây, nổi lên lòng xấu xa đối với nha đầu Tử Đàn, cường đoạt nữ nhi người ta.
Đã có vú già mở ra cửa sổ bên trong nhà, mùi vị sặc người trong nhà này sơ tán đi rồi, cuối cùng không khí trong phòng cũng mát mẻ một chút.
“Ngươi nói láo, dù trong phòng này có vật bẩn ở đây, nhưng cũng không phải là thuốc mê, như thế nào ngươi lại ngất đi?” Đại phu nhân bắt được chỗ sai sót của Chu Phú Quý, lập tức khí thế kinh người ép hỏi.
Ả nhấn mạnh một điểm, trong phòng này có vật bẩn, như cũ không quên bôi đen Tần thị, ý đồ thay đổi cục diện.
“Chuyện này. . . . . .” Chu Phú Quý suy nghĩ một chút, hình như có chút cố kỵ, rồi lại giống như quyết tâm, cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nói: “Đại phu nhân, ngươi không có ngửi thấy, mùi vị vừa rồi trong phòng này nhưng là rất đậm, loại vật bẩn này sẽ làm cho người mất nhân tính, tự nhiên làm cái gì cũng không biết.”
Câu nói của Chu Phú Quý có hàm ý khác, cực kỳ lấy lòng nhìn về phía Đại phu nhân, theo lời của ả dội nước đục đến trên người Tần thị, chỉ cần hắn một mực chắc chắn, là Tần thị muốn quyến rũ hắn, rồi lại đúng dịp khiến Tử Đàn vào cái nhà này trước, thì có thể trị tội Tần thị.
Hắn ngây thơ cho rằng, nếu hắn giúp Đại phu nhân chuyện này, nhất định Đại phu nhân cũng sẽ giúp hắn giống như mấy lần trước. Dung Định Viễn chắc chắn nể mặt của Dung Tú Mai tha cho hắn một lần.
Nếu như chuyện đúng như Chu Phú Quý nói, như vậy. . . . . . Thứ nào đó trong phòng này nhất định là Tần thị thả, những người khác cũng không hiểu được thuật độn thổ, có thể từ dưới đất chui vào phòng của nàng. . . . . .
Dung Định Viễn tự định giá một phen, cuối cùng đưa mắt khóa ở trên mặt của Tần thị.
Tần thị trở về phủ cũng sắp một năm rồi, nhưng Dung Định Viễn lại chưa bao giờ ngủ lại qua ở viện của nàng, một điểm này, Dung Định Viễn rõ ràng hơn bất cứ ai khác, có mấy trở lại tới xem một chút nàng, cũng chỉ là uống chút trà, ngay cả nhiều một câu cũng không nói qua.
Hai người cũng là vô cùng mới lạ, dù sao đã tách ra vài chục năm, tình cảm sâu hơn nữa cũng đã phai nhạt.
Chẳng lẽ là nàng không chịu nổi tịch mịch, đánh bàn tính đến trên người Chu Phú Quý?
Nghĩ tới đây, mi tâm của Dung Định Viễn khóa lại thật chặt, trong ánh mắt cũng hàm chứa chất vấn cùng tìm tòi nghiên cứu, hình như chỉ cần Tần thị nói không ra lý do, hắn sẽ muốn trục xuất nàng khỏi phủ, lần nữa vứt bỏ nàng.
“Lão gia.” Tần thị để rổ xuống, cũng là kiên quyết trước nay chưa từng có.
“Ngày sinh của mẫu thân, sáng sớm ta đã lên núi phía sau hái hoa cúc dại, nhớ trước đây, mẫu thân thích uống nhất chính là loại trà cúc dại mới mẻ này, ta làm những thứ này sai lầm rồi sao? Lão gia vừa tiến đến đã chỉ trích thiếp không đúng, chẳng lẽ người cũng chưa từng hoài nghi là có người cố ý đặt đồ trong phòng để hãm hại ta sao? Hôm nay Noãn Tâm là Huyện chủ tôn quý, chẳng lẽ không có ai ghen tỵ sao?”
Dung Định Viễn vạn vạn không ngờ Tần thị cũng có thể nói ra lời như vậy.
Ở trong ấn tượng của hắn, Tần thị không nói nhiều, hắn đã tới cái nhà này mấy lần, lời nói nói với nàng, đếm ra cũng không đến mười câu.
Dung Định Viễn sững sờ nhìn nàng, trong lòng lại tràn đầy áy náy, mới vừa rồi, mình bởi vì nhất thời tức giận, mà mơ hồ mất thong minh, lúc này bị lời của nàng thanh tỉnh một chút, lại cảm thấy chuyện này cực kì kỳ lạ.
“Phụ thân, người không nên hỏi một chút là ai khiến Tử Đàn đi mời Chu cô gia sao?” Dung Noãn Tâm cười lạnh, nhìn Tử Đàn xiêm áo xốc xếch, quỳ trên mặt đất khóc khóc lóc chảy nước mắt nước mũi kia, trong mắt nói là lạnh lùng nói không ra lời.
Nha đầu này vẫn là không biết điều, nàng cho ả cơ hội nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng nha đầu này vẫn lựa chọn Đại phu nhân, cũng đừng trách Dung Noãn Tâm lòng dạ độc ác.
“Là Hương Xảo sai nô tỳ đi mời, nàng còn dặn dò nô tỳ không để cho những người khác biết.” Tử Đàn thấy Dung Định Viễn nhìn nàng chằm chằm, lập tức run rẩy nhỏ giọng nói.
“Ngươi ngậm máu phun người, ngày hôm nay nô tỳ không có gặp qua Tử Đàn.” Hương Xảo vội vàng quỳ xuống, vội vàng giải thích.
Tử Đàn vẫn nức nở như cũ, cũng đã không có đau lòng như mới vừa rồi, nàng bình ổn cảm xúc, rồi sau đó từ bên hông rút ra một khối thẻ bài, phía trên viết một chữ Tần, hiển nhiên là thẻ bài của Tần thị.
Mỗi người trong phủ đều có một khối thẻ bài, dùng để chứng minh thân phận của mình.
“Hương Xảo, tấm thẻ này nhưng là ngươi tự tay giao cho ta, còn có giả? Nếu không phải thấy tấm thẻ bài này, Chu cô gia cũng sẽ không cùng nô tỳ tới nơi này nha. . . . . .” Vừa nói tới đây, nước mắt Tử Đàn lại rớt xuống.
Chu Phú Quý lập tức vội vàng gật đầu, chứng minh lời nói của Tử Đàn là thật.
Tử Đàn quả thật không cam lòng, nhưng lúc này, cục diện lại cũng không phải nàng có thể không cam lòng, đi nhầm một bước, nói sai một câu, Đại phu nhân chắc chắn làm cho nàng sống không bằng chết.
Nàng cắn răng, trong lòng là vô tận hối tiếc, Lâm mụ rõ ràng để cho nàng dẫn đường, làm sao lại dễ dàng bồi thêm sự trong sạch của mình như vậy, nàng hận, nàng tức giận, rồi lại không thể cứu vãn.
Hương Xảo giận đến trợn tròn hai mắt, vừa sờ bên hông, quả thật. . . . . . Thẻ bài Tần thị giao cho nàng đi truyền lời cho Dung Noãn Tâm kia không cánh mà bay rồi, nàng run rẩy môi, trên mặt trắng bệch.
Đại phu nhân lập tức quát lên: “Hương Xảo, ngươi còn không mau mau thành thực khai báo, ta còn có thể lưu một cái mạng của ngươi.” Lời này của ả là ám hiệu Hương Xảo, nếu là nàng đẩy tất cả tới trên đầu của Tần thị, Đại phu nhân có thể bảo vệ một mạng của nàng.
Nhưng Hương Xảo cũng rõ ràng, cho dù nàng thật thuận theo Đại phu nhân, Hậu gia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nghĩ tới đây, Hương Xảo dứt khoát cắn răng, kiên định nói ra: “Là nha đầu Tử Đàn, nàng sớm đã muốn leo lên giường của chủ tử, vừa đúng hôm nay mọi người đi tiền thính, nàng mượn nô tỳ tấm thẻ bài này, nói là xin nói với Chu cô gia một câu, nô tỳ vạn vạn không ngờ nàng lại dám làm chuyện như vậy ở trong viện của chủ tử.”
Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, nha đầu Hương Xảo ngược lại là một người cơ trí.
“Tử Đàn, thật là đáng tiếc, vốn ta còn muốn tìm một thời cơ thích hợp, hứa ngươi cho nhi tử của Lưu quản gia, thật là đáng tiếc. . . . . .” Dung Noãn Tâm mất mát lắc đầu, nhẹ nhàng than tiếc, giống như nàng thật muốn làm chủ vì nàng ta.
Nghe được lời này của Dung Noãn Tâm, Tử Đàn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt càng thêm hối hận.
“Chủ tử, nô tỳ xin lỗi ngươi, nô tỳ làm rất nhiều chuyện sai lầm, ngày hôm nay dù sao nô tỳ cũng chết, nô tỳ sẽ nói hết mọi chuyện sai lầm đã làm ra. . . . . . Á. . . . . .” Trên mặt đeo đầy nước mắt của Tử Đàn uất ức đáng thương, rồi lại áy náy kiên định, nàng đang muốn nói tiếp, trong miệng lại phun ra một búng máu, hai mắt trừng lớn, chỉ trong chốc lát đã té trên mặt đất không ngừng co quắp.
Trương mụ tiến lên tìm tòi, đã không có hô hấp! Hiển nhiên là đã sớm uống độc dược.
Rốt cuộc Tử Đàn muốn nói gì?