“Lão phu nhân, Noãn Tâm còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không!” Dung Noãn Tâm nặng nề kêu.
Đối với quyết định của lão phu nhân, nàng đã sớm dự liệu được, dù khuôn mặt thật của Dung Huệ Như cũng đã bại lộ, nhưng ít nhiều gì mọi người vẫn còn có một chút ảo tưởng đối với nàng.
Mong đợi nàng thật chỉ là nhất thời hồ đồ.
“Nói!” Trong giọng nói của Dung Định Viễn mang theo chút không vui.
Ở trong suy nghĩ của hắn, Dung Huệ Như là hình tượng nữ nhi tốt, cuối cùng là xâm nhập trái tim, vì vậy, môt khi bị Dung Noãn Tâm phá hư, từ trong đáy lòng hắn đẩy một phần trách nhiệm tới trên người của Dung Noãn Tâm.
Tự nhiên cũng có chút ý giận lây sang nàng.
“Thật ra thì Chu cô gia đã chết nhiều năm, vẫn luôn ăn uống ngủ nghỉ trong phủ cũng không phải Chu cô gia thật, mà là một người mạo danh thay thế.” Dung Noãn Tâm thu liễm tinh thần, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lời của nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, chén sứ nhỏ thanh hoa trong tay lão phu nhân ‘bịch’ một tiếng rơi xuống trên đất, ở trên mặt đá cẩm thạch trắng ngà, nở ra một đóa hoa sơn trà màu nâu.
Mới vừa rồi, Dung Định Viễn cũng không có mời Dung Tú Mai đi ra, dù sao cũng là huyết nhục chí thân, từ trong đáy lòng hắn không muốn liên lụy Dung Tú Mai vào chuyện nhà của mình, đưa Chu Phú Quý vào Tông Nhân phủ, nhưng mà cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu một chút thôi, để cho hắn chịu chút khổ, rồi sai người thả ra.
Lời nói của Dung Noãn Tâm đâu chỉ là làm cho người ta khiếp sợ, quả thực là tiếng sấm động trời.
So với chuyện Dung Huệ Như hãm hại Tần thị, còn làm cho người ta không thể nào tiếp thu được hơn.
“Nói bậy, điều này sao có thể?” Đại phu nhân hơi có vẻ kích động quát lên, cuối cùng cũng kéo tâm tư của mọi người trở lại.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhìn nàng, mày liễu cong cong hơi hơi nhướng lên: “Mẫu thân, ngài khẳng định Noãn Tâm chính là nói bậy như vậy? Chẳng lẽ người biết cái gì?”
Âm thanh của nàng cũng không phải là cao, ngược lại mang theo một chút nhu hòa, lại làm cho cả người Đại phu nhân rùng mình một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên báo lại: “Lão gia, lão gia, bên ngoài có một thanh lâu nữ tử tới cửa đòi bạc.”
Sắc mặt của Đại phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, tay đỡ Dung Huệ Như, cũng không nhịn được run rẩy.
Hôm nay. . . . . . Ả bày cục tính toán người khác, nhưng không nghĩ tới, lại lọt vào trong lưới người khác đã sớm bố trí xong.
Mình còn tràn đầy lòng tin từng bước từng bước đi vào cái hố Dung Noãn Tâm đào xong, không biết chút nào.
Môi của Đại phu nhân gắt gao cắn, môi dưới bị cắn rách da, ả lại không cảm nhận được chút nào.
Dung Huệ Như nhìn thấy sắc mặt của ả không đúng, cố nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, nhưng là nơi nào không ổn?”
Đại phu nhân lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, cứng rắn ép xuống ý sợ hãi đang dâng lên cao ở đáy lòng.
Khá cho một nữ tử tâm tư sâu kín, khá cho một trái tim thất xảo linh lung, Đại phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, biết rõ, một nữ tử như vậy, nếu để mặc cho nàng lớn lên, chắc chắn trở thành chướng ngại vật của Dung Huệ Như, vị trí đương gia chủ mẫu của mình cuối cùng cũng sẽ khó giữ được.
Ả hạ quyết tâm, hai mắt tóe ra một chút hung dữ.
“Người nào? Dám đến Tướng phủ gây chuyện, còn không mau mau đánh chạy ra!” Không đợi Dung Định Viễn nói chuyện, Đại phu nhân đã trừng mắt cả giận nói.
Người ở ngoài cửa báo lại khổ sở đứng ở tại chỗ, hình như có cái gì khó nói nên lời.
Lão phu nhân thấy người kia không đi, thì nói ra: “Có lời gì, ngươi cứ nói đừng ngại.”
Lúc này người nọ mới thận trọng nói: “Nàng kia tuyên bố là tương hảo (tình nhân) của Chu cô gia, lúc này là tới cửa đòi bạc. . . . . .”
Nghe chuyện xấu này, Dung Định Viễn cũng không thấy kỳ quái, Chu Phú Quý là người thế nào, ngay từ rất nhiều năm trước, hắn cũng đã biết rất rõ ràng.
Mới vừa rồi, Dung Noãn Tâm nói Chu Phú Quý là giả, như vậy. . . . . . Có lẽ nữ tử ngoài cửa có thể chứng minh gì đó.
Hắn cúi đầu tự định giá, rồi lập tức làm cho người ta gọi nàng kia đi vào.
Đầu đầy trâm hoa, y phục lộ liễu, vừa vào cửa đã mang vào mùi phấn cấp thấp dong tục không chịu được, vừa nhìn chính là một nữ tử phong nguyệt (ý là nói nữ tử lầu xanh, phong nguyệt = phong hoa tuyết nguyệt).
“Chu Phú Quý đâu? Ta tìm hắn đòi bạc.” Nữ nhân kia vừa vào cửa, đôi mắt đã liếc chung quanh, thật sự là một nữ nhân không biết xấu hổ, thấy nam nhân lập tức ném mị nhãn, khoe khoang lẳng lơ.
Dung Định Viễn chán ghét nhìn nữ nhân này, tóc gáy cả người đều bị dựng lên, nếu không phải muốn biết rõ ràng chân tướng, hắn tuyệt đối sẽ không hạ mình tiếp xúc với loại nữ nhân này.
Lão phu nhân cũng nhíu lông mày, chuyển mắt đi.
“Xin hỏi, ngươi là người nào của Chu Phú Quý?” Dung Noãn Tâm thấy mọi người đều chán ghét đối với người này, thì cười tiến lên một bước, ôn hòa hỏi.
“Cuối cùng có một người có miệng, ta nói, Hậu phủ này sẽ không không trả nợ cho một người nữ nhân như ta chứ? Tháng trước hắn bài bạc thua, ở chỗ ta cầm năm trăm lượng, ngươi gọi hắn ra ngoài trả hết, trả sạch ta sẽ đi.”
Nữ tử nhíu mày lỗ mãng đánh giá Dung Noãn Tâm, miệng rất sắc bén, há miệng, đã mắng trên dưới Dung phủ một lần.
“Ngươi là cái nương lâu nào?” Dung Noãn Tâm cũng không tiếp lời nàng, mà là tiếp tục hỏi.
Nữ nhân kia khẽ ‘hừ’ một tiếng, rất có vài phần kiêu ngạo nói: “Ta chính là đầu bài của Nghênh Xuân lâu!”
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt ‘à’ một tiếng, trên mặt lại đã phủ lên ý cười nhợt nhạt, nụ cười này, thật sự là Ưu Đàm hiện ra, trăm hoa thất sắc.
Nàng kia thấy có chút ngây người, trong mắt lóe lên một chút ghen tỵ.
“Như vậy, ngươi cũng đã biết Chu Phú Quý ở Nghênh Xuân lâu làm cái gì?”
Nàng kia không chút suy nghĩ lập tức tiếp lời nói: “Đương nhiên là làm Quy Công (*), tuổi thơ của hắn chính là sống ở Nghênh Xuân lâu, chẳng lẽ còn có thể đi đâu chơi gái, ta xem hắn cũng không còn bản lĩnh này?”
(*) Quy Công: phái nam làm việc vặt bưng trà rót nước cho kỹ nữ và khách làng chơi trong kỹ viện
Dứt lời, nữ tử khinh miệt ‘hừ’ một tiếng, giống như Dung Noãn Tâm hỏi là chuyện cười rất đáng buồn cười.
“Nói bậy!” Nữ tử kia vừa mới dứt lời, Dung Định Viễn lập tức nộ khí xung thiên (tức giận ngút trời) đứng lên, ba bước làm hai bước đi xuống, duỗi bàn tay, túm váy của nữ tử kia, hung hăng xách nàng lên, mủi chân cách mặt đất, dáng vẻ dọa người nói không ra lời.
Tuy da mặt nàng kia dày, nhưng cũng là người sợ chết, thấy dáng vẻ của Dung Định Viễn, trên người đã mềm nhũn ba phần, đi đứng cũng run rẩy.
Sắc mặt nàng biến đổi, bị sợ đến run lên, trên mặt nơi nào còn có khí thế vừa rồi, nói chuyện cũng lắp bắp: “Hậu gia, ta. . . . . . Ta không muốn bạc, cầu xin Hậu gia tha mạng, cầu xin Hậu gia tha mạng. . . . . .”
Đến lúc này, nàng hối hận nhưng là đã muộn.
Dung Noãn Tâm buồn cười lắc đầu một cái, có lá gan đến Hậu phủ đòi bạc, lại không có can đảm nhận sự tức giận của Dung Định Viễn sao?
Quả nhiên là một người không được việc.
“Nói, là ai phái ngươi tới?” Dung Định Viễn cũng không phải là một vũ phu (người luyện võ) không có suy nghĩ, nữ nhân này có lá gan đến Dung phủ đòi bạc, nhất định là được người chỉ điểm, hoặc là bị người thu mua.
Hắn nặng nề ‘hừ’ một tiếng, thu tay lại, nàng kia lập tức rơi xuống đất, bởi vì hai chân như nhũn ra, cũng không có tinh thần, nên nằm trên đất.
“Ta. . . . . . Ta, mấy ngày trước đây có một khất cái (ăn mày) nói cho ta biết Chu Phú Quý sắp vào nhà lao rồi, ta suy nghĩ bạc cho hắn mượn còn không có đòi về, nên đánh bạo tới cửa đòi.” Nữ tử bị sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ là nho nhỏ nói ra.
Nàng thật không nói láo, chỉ là bị người lợi dụng không công mà thôi.
Dung Noãn Tâm vừa nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa giơ tay ngăn cản Dung Định Viễn nói, thản nhiên nói: “Phụ thân, chờ người này nói hết lời rồi tiếp tục truy cứu cũng không muộn nha!”
“Lão gia, này còn thể thống gì, một nữ tử thanh lâu không lên được trên mặt bàn cũng muốn giương oai ở Hậu phủ chúng ta, theo thiếp nhìn vẫn là đưa nàng cho Tông Nhân phủ điều tra!” Cuối cùng Đại phu nhân cũng không chịu được mà đứng lên, chỉ vào nữ tử kia, lạnh lùng nói.
Giống như vô cùng thống hận nữ nhân dựa vào bán mình để kiếm tiền này, mặc dù ả biểu hiện cực kỳ trấn định, nhưng Dung Noãn Tâm không có bỏ qua một tay khác giấu ở trong tay áo của Đại phu nhân đã nắm lại thật chặt, đốt ngón tay cũng trắng hết cả, trái tim nhất định là vọt lên tới cổ họng rồi.
Tốt cho một một Đại phu nhân xử sự không kinh sợ, ngày hôm nay nàng càng muốn ả đẹp mắt.
Dung Định Viễn gật đầu một cái, đang muốn làm cho người ta đưa nữ tử đến Tông Nhân phủ điều tra kỹ, lại nghe ngoài cửa lại báo một tiếng: “Lão gia, không xong, cô nương Nghênh Xuân lâu canh giữ ở cửa phủ, nói là tới đòi người!”
Sớm không tới, muộn không tới, cố tình lúc này, đây rõ ràng là cái bẫy có người đặt ra.
Sắc mặt của Đại phu nhân biến đổi, hít một hơi thật sâu, đôi môi đã trắng bệch.