Đến hậu viện, đã có một số gia đinh vây ở nơi đó.
Nhìn thấy Nhị phu nhân và Dung Noãn Tâm tới, tất cả mọi người đều tránh ra.
“Huyện chủ, Nhị phu nhân, thuộc hạ đã phái người xuống vớt rồi, rất nhanh sẽ có kết quả!” Thị vệ trưởng dẫn đầu nặng nề báo cáo với hai người.
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, đứng ở chỗ cách miệng giếng không xa lẳng lặng chờ đợi, llqd khóe mắt lại nhìn thấy bên cạnh giếng treo một khối vải màu xám trắng, lập tức sai người lấy đến.
“Đây chính là vải trên xiêm áo của Tam tiểu thư?” Nàng nghi ngờ hỏi.
Tiểu nha đầu Minh Nguyệt vốn hầu hạ Tam tiểu thư lập tức nén lệ nói: “Hồi Huyện chủ, ngày hôm nay Tam tiểu thư mặc chính là một chiếc áo bông màu phấn hồng!”
Thật ra, Dung Huệ Mẫn thích màu hồng, như thế nào lại mặc loại màu sắc xám tro này.
Dung Noãn Tâm ra lệnh cho Lương Thần cất kỹ vải vóc, không chừng lát nữa còn có chút công dụng nào đó.
Ước chừng lại qua thời gian một nén hương, trong giếng đột nhiên truyền đến một hồi tiếng la khóc cực kỳ trống rỗng, lqd như có như không, như khóc như cười. . . . . . Nhẹ nhàng mù mịt, đâm vào xương sống lưng người lạnh cả người.
Mấy người nhát gan đã sợ đến mức làm rơi đèn lồng trong tay, chui vào trong bụi cỏ ở một bên.
“Huyện chủ, Huyện chủ, tìm được. . . . . .” Rốt cuộc phía dưới cũng truyền đến âm thanh hơi run rẩy của gia đinh, xem ra cũng là bị dọa sợ không nhẹ.
Dây thừng bên cạnh giếng mở ra, một lúc sau, có một nam tử toàn thân ướt đẫm khiêng một thi thể cứng ngắc ra ngoài.
“Tam tiểu thư. . . . . .” Nha đầu Minh Nguyệt kêu khóc nhào tới, dáng vẻ lại không có chút đau lòng.
Cũng đúng lúc này, Nhị phu nhân đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là Tam tiểu thư sao?”
Lúc này, bóng đêm đang đậm, nào có thể phân biệt rõ ràng quần áo trên người thi thể kia, sao tiểu nha đầu kia lại có thể khẳng định, người chết chính là Dung Huệ Mẫn như vậy?
Mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ nhíu một cái, lúc này mới sai người lật thi thể lên.
Quả nhiên, đúng là Dung Huệ Mẫn không sai, một khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã trắng bệch giống như giấy, lqđ trời lạnh như thế này, đông cứng trong nước giếng gần như đóng băng này, toàn thân cũng nổi lên những mảnh băng vụn.
Dung Noãn Tâm cũng là nhìn một lúc lâu, mới bằng lòng xác định là Dung Huệ Mẫn.
Nàng không biến sắc giơ giơ tay lên, ý bảo mọi người mang thi thể Dung Huệ Mẫn đến trong viện.
Nhị phu nhân đã đỡ thân cây nôn khan, mới vừa rồi trạng thái Dung Huệ Mẫn chết đi thật sự là rất đáng sợ, đôi mắt trừng lớn giống như chuông đồng, đầu lưỡi thè ra ngoài, tóc tai xốc xếch, cả người cứng ngắc. . . . . .
Nhị phu nhân nhưng là cũng chỉ nhìn thoáng qua, đã không nhịn được điên cuồng nôn mửa.
Dung Noãn Tâm lại tới tới lui lui quan sát ở trên người của Dung Huệ Mẫn một lúc lâu, mới để cho người khiêng đi, Nhị phu nhân cũng buồn bực, một nữ nhi gia như nàng, làm sao lại có gan to như vậy.
Lại liên tưởng tới đủ loại chuyện trước kia, trong nội tâm Nhị phu nhân lại cảm thấy Dung Noãn Tâm nhất định là người bình thường.
Trở lại trong viện nhỏ, Tam di nương tận mắt thấy thi thể của Dung Huệ Mẫn, lập tức khóc hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sắc mặt của Dung Định Viễn cũng vô cùng khó coi.
Hắn vẫn cảm thấy thật xin lỗi Tam di nương, sau khi đón nàng trở lại trong phủ, cũng là yêu thương có hơn đối với Dung Huệ Mẫn.
Trong ngày thường Dung Huệ Mẫn cũng là làm người khác ưa thích, lão phu nhân cũng khen ngợi nàng mấy lần, l^q'đ hôm nay một người đáng yêu trong ngày thường hoạt bát nhảy loạn như vậy, lại lạnh lẽo nằm ở trên đất, không nhúc nhích. . . . . .
Dung Định Viễn từ từ cúi người xuống, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng khép lại cặp mắt trừng tròn xoe của Dung Huệ Mẫn, cuối cùng khóe mắt cũng chảy nước mắt . . . . . .
Rốt cuộc là máu mủ ruột thịt của mình, máu mủ tình thâm.
Nếu như nói, bệnh của Đại phu nhân làm cho trong lòng hắn nổi giận, như vậy, Dung Huệ Mẫn chết đi, lại làm cho hắn hoàn toàn giận điên lên. . . . . .
“Dẫn người hầu hạ Tam tiểu thư tới!”
Vừa nói xong, nha đầu Minh Nguyệt đã tự động quỳ ra ngoài.
“Lão gia. . . . . . Tiểu thư bị chết oan, xin lão gia báo thù cho tiểu thư!” Minh Nguyệt vừa mở miệng đã khóc không ra tiếng, giống như thật sự là chủ tớ tình thâm với Dung Huệ Mẫn.
“Mẫn nhi là bị người phương nào hại chết?” Quả đấm của Dung Định Viễn nắm chặt ‘khanh khách’ vang dội, cặp mắt nhuộm tia máu nhìn chằm chằm, tiến lên một bước, hung hăng túm thân thể của Minh Nguyệt lên từ trên mặt đất, khiến chân của nàng cách khỏi mặt đất.
Minh Nguyệt bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói lắp bắp: “Nhất định là đại tiểu thư, đại tiểu thư ghen tỵ đại lão gia thương tiểu thư không thương nàng, mấy ngày trước còn nghĩ cách đánh cho mặt của tiểu thư sưng lên, nhất định là đại tiểu thư!”
Một câu nói xằng nói bậy của tiểu nha đầu, lại khiến Dung Định Viễn động lòng.
Hắn buông nha đầu kia ra, bước nhanh chạy vào nhà, hung hăng kéo Dung Huệ Như từ trước giường của Đại phu nhân ra.
“Nghịch nữ, ngươi nhưng là giết muội muội của ngươi?”
Dung Huệ Như bị Dung Định Viễn ném vào trước thi thể của Dung Huệ Mẫn, nàng vừa cúi đầu, vừa đúng chống lại cặp mắt lại đột ngột mở ra của Dung Huệ Mẫn, giống như đã cho rằng người trước mắt chính là sát thủ giết nàng, cặp mắt vốn đã khép lại của Dung Huệ Mẫn lại đột nhiên mở ra, thật sự là rất quỷ dị. . . . . .
“A. . . . . . Ta không có, không phải ta giết, không phải ta giết. . . . . .”
Dung Huệ Như bị sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, nàng nhìn người trước mắt, l.q.đ không dám tin tưởng, người mấy ngày trước đây còn tranh phong với mình, vậy mà lại cứ thế mà chết đi. . . . . .
Trạng thái chết lại quá đáng sợ!
Dung Huệ Như không nhịn được nằm trên mặt đất nôn khan.
Đúng lúc này, Lưu Đại phu đi ra, thận trọng nói: “Lão gia, Đại phu nhân tỉnh!”
Tỉnh thật đúng lúc, hắn cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc ả nuôi được một nữ nhi tốt như thế nào, lòng dạ rắn rết như thế, hại di nương, giết thứ muội, rốt cuộc muốn quậy trong phủ này đến long trời lở đất mới vui vẻ sao?
Lúc này Dung Định Viễn vừa tức vừa đau lòng, một tay túm Dung Huệ Như vẫn còn ở nôn khan lên lập tức ném ở trước giường của Đại phu nhân: “Nữ nhi tốt ngươi nuôi được. . . . . .”
Hắn lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, trong mắt vậy mà lại tràn ngập sát khí, giống như gặp được kẻ địch ở trên chiến trường.
Đại phu nhân mới vừa thức tỉnh, sắc mặt vẫn vô cùng không tốt, nhìn thấy tình hình lúc này, ả sửng sốt một chút, không hiểu hỏi: “Vì sao lão gia phát tính khí lớn như vậy? Huệ Như lại có chỗ nào đắc tội lão gia?”
Lời này của ả mang theo vài phần vị chua, chính là cho rằng Dung Huệ Như lại xảy ra chuyện đấu khẩu gì đó với nương con Tam di nương mới có thể chọc cho Dung Định Viễn không vui, lqd trong lòng có chút không thoải mái đối với sự thiên vị của Dung Định Viễn.
Giọng của Đại phu nhân khiến Dung Định Viễn cho rằng ả đang dung túng nữ nhi đối nghịch với mình, trong lòng lập tức càng thêm tức giận đối với hai người này.
“Mạc thị, thi thể của Huệ Mẫn vẫn còn ở bên ngoài viện đấy, ngươi lại nói xem, nương con các ngươi giết chết Mẫn nhi như thế nào?” Dung Định Viễn cũng không quản Đại phu nhân là mới vừa mới tỉnh lại, một tay vỗ cái bàn trước giường nát bấy.
Đại phu nhân sửng sốt thật lâu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói ‘giết chết Mẫn nhi như thế nào’ của Dung Định Viễn?
Dung Huệ Mẫn chết? Dung Huệ Mẫn lại có thể chết?
Ả trợn mắt há hốc miệng ngay tại chỗ, sắc mặt bởi vì khiếp sợ lại càng thêm trắng bệch hơn vừa rồi.
“Mạc thị, ngươi đừng ở chỗ này giả bộ làm người tốt, Mẫn nhi chính là nương con các ngươi hại chết!”
Dung Định Viễn càng nghĩ càng khẳng định Dung Huệ Mẫn chết chính là do nương con Đại phu nhân gây nên.
Mạc thị đã khôi phục tỉnh táo, ngẫm nghĩ tới tới lui lui mọi chuyện lại một lần, lqđ trong mắt của ả từ nghi ngờ trở nên lạnh lùng khác thường, có lẽ là đau lòng đối với Dung Định Viễn.
Ả vẫn còn ở trên giường bệnh, Dung Định Viễn lại hỏi cũng không hỏi, đã một mực chắc chắn người là do nương con các nàng giết.