Ngụy Quốc phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây cũng là nữ nhi tốt của Hậu gia sao? Thật sự là đứa không biết xấu hổ!”
Cho dù lúc trước bà bị thua thiệt nhiều ở nơi này của Dung Noãn Tâm, trong lòng cũng có điều kiêng kỵ, nhưng một lần này, bằng chứng như núi, dù Dung Noãn Tâm là đứa nói khéo như rót mật, cũng không thể xóa đi chữ ‘Tâm’ rõ ràng trên cái yếm này.
“Phụ thân, lại không nói vật này từ đâu tới, ngài có nhìn kỹ vật này hay không? Hoa văn thêu uyên ương nghịch nước phía trên, nữ nhi là một cô nương chưa gả, như thế nào lại thêu loại vật này mặc trên người?”
Dường như Dung Noãn Tâm vội vàng giải thích nói, càng thêm làm cho người ta cảm thấy nàng đang giấu giếm cái gì đó.
“Hừ, ai biết là kẻ không biết xấu hổ nào đưa cho ngươi, đừng vòng vo nữa, Noãn Tâm tỷ tỷ vẫn là nhanh chóng khai ra đi?”
Dung Huệ Như hừ một tiếng, càng thêm thiếu kiên nhẫn, thật muốn nhanh chóng đánh ngã Dung Noãn Tâm, khiến cho phụ thân lần nữa coi trọng ả hơn.
“Huệ Kiều muội muội, ngươi cũng cảm thấy vật này là người khác đưa cho ta sao?” Hai mắt Dung Noãn Tâm trợn tròn, có vẻ uất ức nhìn về phía Dung Huệ Kiều đang cúi đầu, không dám nói lời nào.
Mấy ngày nay, hình như Dung Huệ Kiều càng thêm trầm mặc, gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên không có ai chú ý tới sự biến hóa của Dung Huệ Kiều.
Nghe được Dung Noãn Tâm đột nhiên điểm tên của mình, cả người Dung Huệ Kiều run lên, sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi Nhị phu nhân đẩy bả vai của nàng, nàng mới hốt hoảng nói: “Ta. . . . . . Ta không biết, ta không biết. . . . . .”
“Hả? Huệ Kiều muội muội không nhìn kỹ vật này một chút sao?” Dung Noãn Tâm cười đến càng thêm rực rỡ, hình như còn mang theo vài phần giễu cợt.
Quơ quơ cái yếm nàng đang cầm trong tay trước mắt Dung Huệ Kiều: “Muội muội không cảm thấy vật này nhìn quen mắt rất sao?”
Sắc mặt của Dung Huệ Kiều đột nhiên đại biến, cả người run rẩy không còn hình dáng, đột nhiên ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống , quát to lên: “Nương, cứu ta. . . . . . Cứu ta. . . . . . Ta cũng không muốn, ta là bị Thái tử. . . . . . Bị Thái tử. . . . . .”
Nàng càng nói thì lời nói càng không mạch lạc.
Nhưng chỉ cần xâu chuỗi lời nói của Dung Huệ Kiều và nét mặt này của nàng lại, mọi người lập tức có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Chỉ là. . . . . . Vì sao vật này lại là của Dung Huệ Kiều? Phía trên rõ ràng thêu chính là một chữ ‘Tâm’.
“Ngươi đừng vội vu oan cho Nhị muội muội, trên đây rõ ràng thêu tên của ngươi!”
Dung Huệ Như không cam lòng trợn tròn cặp mắt, cắn môi dưới, hận không thể ăn tươi nuốt sống Dung Noãn Tâm.
“Ha ha. . . . . . Thật là buồn cười, Huệ Như muội muội không thấy nhìn thấy đằng trước chữ ‘Tâm’ này, còn có một chữ ‘Khuynh’ à, khuynh tâm, khuynh tâm, chính là ý tứ vừa gặp đã thương đó?”
Dung Huệ Như đoạt lấy cái yếm nhìn lại, quả nhiên, phía trên này còn có một chữ nhỏ, mới vừa rồi, ả chỉ vừa nhìn thấy chữ ‘Tâm’ kia, đã cảm thấy trái tim cuồn cuộn, chỉ cảm thấy cơ hội chèn ép Dung Noãn Tâm tới, nhưng không biết chỉ là mừng hụt.
Đợi sau khi thấy rõ chữ trên đó, mặt hoa như ngọc của Dung Huệ Như lập tức xụ xuống, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Lại có thể không phải, lại có thể không phải. . . . . .”
Qua trò khôi hài vừa rồi, một chút bao dung cuối cùng trong lòng Dung Định Viễn đối với Dung Huệ Như hoàn toàn đánh nát, l^q'đ hắn hàm chứa sát khí thật sâu, nhìn chằm chằm ả thật chặt, nếu không phải Ngụy lão phu nhân ở chỗ này, hắn nhất định quăng một cái tát tới.
“Mới vừa rồi Huệ Kiều muội muội nhưng là muốn nói, vật này là Thái tử điện hạ tặng cho ngươi?” Dung Noãn Tâm cũng không để ý tới vẻ mặt mất hồn kia của Dung Huệ Như, quay đầu lại, lập tức cười ‘hì hì’ nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Dung Huệ Kiều.
“Lão thân cáo từ, Lan Cẩn phải nhờ Dung Hậu gia chăm sóc nhiều hơn rồi!” Làm sao trong lòng Ngụy Quốc phu nhân có thể không thất vọng, nhưng nếu chuyện này không có nửa xu quan hệ với Dung Noãn Tâm, bà ta cũng không cần tiếp tục xem đùa giỡn.
Mới vừa rồi, Ngụy Quốc phu nhân đi nhìn Đại phu nhân, chỉ thấy mặt mũi ả si ngốc, vẻ mặt ngốc trệ, sợ rằng bị kích thích cực lớn.
Mặc dù trong lòng bà tức, lại biết nữ nhi đã gả thì thành người nhà khác, xé rách khối mặt này, bị tội vẫn như cũ là nữ nhi của mình, nghĩ tới đây, bà càng thêm vội vàng muốn trở về phủ, tính toán trở về thương lượng chuyện này với Mạc Thái Phó.
“Ngoại tổ mẫu. . . . . .” Dung Huệ Như vừa nghe Ngụy Quốc phu nhân phải đi, ả gấp đến độ nước mắt cũng rớt xuống, nhào tới ôm chặt lấy cánh tay của Ngụy Quốc phu nhân, trên mặt lại càng điềm đạm đáng yêu giống như Tiểu Bạch Thỏ bị kinh sợ.
Ngụy Quốc phu nhân thở dài một cái, dù sao cũng không phải là đời sau của Mạc gia, Dung Định Viễn muốn đối với nàng như thế nào, Mạc gia cố ý muốn nhúng tay, chỉ sẽ làm quan hệ của hai nhà huyên náo bế tắc hơn.
“Đi đi, phụ thân con là người nhân từ, nhất định sẽ không trách tội con nhất thời hồ đồ!” Ngụy Quốc phu nhân là một người vô cùng thông minh, trước khi bà ta đi vẫn không quên gõ chuông báo động cho Dung Định Viễn.
Sắc mặt của Dung Định Viễn khẽ đổi, sai người đưa Ngụy Quốc phu nhân đi ra ngoài, cũng là không nén được tức giận nữa.
Mới vừa rồi, hắn không có nói rõ chuyện của Dung Huệ Kiều, chính là bởi vì người của Mạc gia ở đây, mà lúc này, Ngụy Quốc phu nhân đã đi, sắc mặt của Dung Định Viễn lập tức âm trầm xuống, trong cơn tức giận hắn đạp một cước vào trên ngực nha đầu vừa đúng lúc dâng trà lên.
Nha đầu kia không hiểu sao bị một cước, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Nói, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện táng tận lương tâm gì?” Dung Định Nam không có ở trong phủ, Dung Định Viễn chính là trường bối của nàng ta.
“Ta. . . . . . Ta không có, ta không có, đều là Dung Noãn Tâm làm hại, đều do nàng, nếu không phải nàng ném ta cho Thái tử, ta cũng không. . . . . .” Nghĩ đến tình hình hôm đó, Dung Huệ Kiều chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như bị người trộm nhìn, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động chui vào.
Nàng lại càng hận, hận hôm đó Dung Noãn Tâm rời đi một mình, cũng là tự động bỏ quên, người chân chính để nàng lại cho Thái tử nhưng thật ra là Thiên Mộ Diêu, nam nhân nàng nằm mộng cũng muốn đến gần đó.
“Muội muội nói gì vậy? Hôm đó, rõ ràng là tự ngươi tìm tới, còn cố ý muốn nâng cốc nói cười với Thái tử, không tin, phụ thân có thể tìm Viêm Thân Vương hỏi rõ ràng, hôm đó Viêm Thân Vương cũng ở đó!”
Dung Noãn Tâm vung tay áo, vô cùng tức giận cất giọng nói.
Nàng vừa nói ra lời này, Dung Định Viễn thật sự giật mình, nếu Viêm Thân vương cũng ở đó, như vậy, Dung Huệ Kiều thật sự là tự gây nghiệt rồi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dung Huệ Kiều đã mang theo vài phần khinh miệt, đều cho rằng nàng nhất định là muốn leo Long phụ Phượng (*), tự mình dán lên, tiếc rằng người ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, vui đùa với nàng một chút mà thôi.
(*) leo Long phụ Phượng: bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao; thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế
Nhị phu nhân chắc hẳn đã sớm biết chuyện này, lúc này cũng theo nữ nhi ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, nước mắt không ngừng cầu đạo: “Đại lão gia, van cầu ngài làm chủ thay Huệ Kiều, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này nàng còn muốn làm người như thế nào?”
Thái tử là một kẻ không có thành tựu, trong lòng của Nhị phu nhân tự nhiên là biết, l.q.đ cho nên lúc trước nàng mới đè chuyện này xuống, chỉ sợ là có tính toán khác. . . . . .
“Chuyện tối nay này, ai cũng không được rò nửa chữ ra ngoài, nếu không. . . . . .” Dứt lời, hắn làm một động tác cắt cổ.
Người trong phòng đều là người của Dung gia, trừ mấy tâm phúc thiếp thân ra, cũng không có người ngoài nào, tin tức này muốn bảo vệ cũng là có thể giữ được.
Chỉ là, Dung Định Viễn liếc mắt nhìn cái yếm bị người vứt trên đất kia, Thái tử bên kia có tính toán thế nào đây?
Dù sao gió ban đêm vẫn là hơi lớn, ra khỏi tiền thính, Noãn Tâm không nhịn được kéo cao cổ áo.
“Tiểu thư, vật kia thật sự là Thái tử đưa tới sao? Sao Thái tử lộ liễu như vậy, bắt nạt người còn muốn làm người khó chịu.” Mỹ Cảnh là một người khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ người hoạt ngôn nhanh nhẹn), nhìn dáng vẻ thê thảm kia của Dung Huệ Kiều, trong lòng của nàng cũng không dễ chịu.
Đều là nữ nhân, biết sau khi bị loại tội này, tương lai sau này chính là đã bị hủy.
“Tự nhiên không phải. . . . .” Trong đầu nàng mơ hồ hiện lên dáng vẻ của Thiên Mộ Diêu, nếu không có đoán sai, vật này là Thiên Mộ Diêu đưa tới, chính là vì đả kích Thái tử.
Chuyện trở nên càng thêm thú vị, kịch hay chỉ sợ vẫn còn ở phía sau. . . . . .
Nhị Di Nương sẽ cứ như vậy ẩn nhẫn áp chuyện này xuống, hay là đang có những tính toán khác!
“Vậy. . . . . . Nhưng là đại tiểu thư làm?” Lương Thần suy nghĩ một chút, thật thấp giọng hỏi.
Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, những nha đầu này, ngược lại càng hiểu được dụng tâm đi xem chuyện, nhưng chuyện này cũng không phải do Dung Huệ Như gây nên.
Nàng lắc đầu một cái, cũng không đáp lại.
“Bên lão phu nhân như thế nào?” Mới vừa trở lại phòng, Dung Noãn Tâm lại nhớ tới ngày hôm nay hình như lão phu nhân chưa hề đi ra, nhất định là thân thể khó chịu, nên nặng nề hỏi.
Lương Thần thở dài một cái, nhỏ giọng nói: “Nghe nói không được, mấy ngày nay ngủ rất nhiều, mỗi lần ngủ, đều muốn ngủ mấy canh giờ, người gọi đều không tỉnh!”
“Hả? Còn có chuyện này?” Dung Noãn Tâm nhíu lông mày, đợi Mỹ Cảnh cởi xuống áo choàng thay mình, nàng lập tức ngồi ở bên giường lật ra sách thuốc.
Đêm 30, bên lão phu nhân truyền đến tin tức, nói là thân thể không thoải mái, miễn đi bữa cơm đoàn viên năm nay.
Đại phu nhân lại bị cấm đủ, đến nay vẫn còn si si ngốc ngốc, trong phủ lập tức không có người quản sự, có vẻ đặc biệt tán loạn.
Liên tiếp mấy ngày Dung Định Viễn đều vùi ở trong phòng của Tam di nương, chỉ ngóng trông bụng của nàng có thể tranh đua chút, thay mình sinh hạ nhi tử.
Dung Noãn Tâm đưa tiền bạc thưởng cho hạ nhân cho Lương Thần, phân phó nàng phát xuống dưới, rồi sai người đi mời Tần thị tới đây cùng dùng cơm.
Không có thế gia vọng tộc trói buộc, hai nương con ngược lại hàn huyên chút lời nói thân thiết.
“Thiếu gia trở về phủ” Di Tâm viện chính là một mảnh tiếng nói tiếng cười , bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng la cực kỳ chói tai.
Dung Cảnh Hồng đã mấy ngày chưa từng trở về đột nhiên trở về phủ.
Nhưng cũng đúng, giao thừa, hắn trở lại chào hỏi phụ thân, cũng nên.