“Đức Vinh Huyện chủ, đã có ngày không thấy.” Mới vừa xuống xe ngựa, chạm mặt đã một nam tử mặc cẩm y ngọc phục đi tới, âm thanh có chút lỗ mãng trực tiếp điểm phong hào của Dung Noãn Tâm.
Dung Định Viễn lập tức mang theo nam nữ sau lưng nghênh đón: “Sao Thái tử điện hạ tới sớm như vậy?”
Thiên Mộ Thần mang theo nụ cười có chút khiêu khích, khóe môi khẽ nâng lên, cũng không có nhìn Dung Định Viễn, đôi mắt dò thăm tới lui ở trên người của Dung Noãn Tâm.
Mấy ngày không gặp, nàng ngược lại càng thêm lãnh diễm động lòng người, ở trong trời đông giá rét này, càng có vẻ nàng đặc biệt cao quý, lại còn rất khác với các thiên kim thế gia.
Nam nhân đều có một loại tâm lý chinh phục, càng chẳng thèm ngó tới hắn, hắn càng muốn có được.
Không liên quan tới tình yêu, chỉ có một tâm hư vinh muốn thỏa mãn mình mà thôi, huống chi Thái tử là rồng trong loài người, tâm tính càng thêm tài trí hơn người.
Lúc trước Dung Noãn Tâm không nể mặt cự tuyệt hắn ngay trước mặt Thiên Mộ Diêu, này đối với Thái tử mà nói, là một loại sỉ nhục.
Hắn cần đòi lại ở trên người nàng.
“Bổn cung tới sớm một chút là muốn sớm nhìn thấy Đức Vinh Huyện chủ mà thôi!”
Thái tử không chút tị hiềm tiến lên một bước, cũng không có đáp lễ Dung Định Viễn, đôi mắt nhìn thẳng vào Dung Noãn Tâm, hận không thể nhìn thấu nàng.
Âm thanh này truyền ở trong tai Dung Huệ Kiều, nhưng lại giống như sét đánh ngang tai, nàng vội cúi đầu, núp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở phía sau Dung Noãn Tâm, vọng tưởng trốn tránh sỉ nhục.
Dung Huệ Như không biến sắc cọ xát bả vai của Dung Huệ Kiều, dư quang khóe mắt đảo qua ở trên mặt của nàng.
Dung Huệ Kiều lập tức ưỡn thẳng sống lưng, cố đè xuống kinh hoảng trong lòng.
Mặc dù hai người phối hợp những động tác nhỏ này cực tốt, nhưng không có tránh được cặp mắt của Dung Noãn Tâm, tối nay, nhất định hai người này lại muốn đùa bỡn âm mưu quỷ kế gì đó.
Con ngươi của nàng khẽ co rụt lại, trái tim dâng lên một dự cảm xấu, trên mặt lại cười đến càng thêm rực rỡ : “Thái tử điện hạ cất nhắc, chỉ là may mắn mà thôi!”
Nàng lập tức ngăn cản lời nói của Thái tử, người hiểu rõ vừa nghe được, lập tức có thể nghe ra Dung Noãn Tâm đây là đang cự tuyệt.
Ngược lại, nàng vừa cười yêu kiều vừa kéo cánh tay của Dung Định Viễn, nói: “Phụ thân, ngài còn không mau mau mời Thái tử điện hạ cùng đi vào, nơi này gió lớn, nếu đông hư Thái tử điện hạ, thì không tốt đâu!”
Thái tử cũng không phải là người ngu, biết mình lại bị Dung Noãn Tâm cự tuyệt một lần nữa, trong lòng quả thực không cam lòng, nhưng Dung Noãn Tâm càng dã tính khó thuần như vậy, dục vọng chinh phục trong lòng hắn, càng thêm mãnh liệt hơn.
Dứt lời, Dung Định Viễn cười ‘ha ha’ làm một thế tay ‘xin mời’, theo lời nói của Dung Noãn Tâm, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra vây quanh Thái tử cùng đi vào Viêm Thân Vương phủ.
Dung Định Viễn cũng đã nhìn ra, Thiên Mộ Thần này vì Dung Noãn Tâm mà đến.
Hắn âm thầm ngẫm nghĩ một phen, trước đó vài ngày, Thất điện hạ bị đâm, mặc dù mặt ngoài Hoàng thượng không có chỉ ra là ai làm, nhưng trong lòng văn võ bá quan đều rất rõ ràng, mấy ngày này Thái tử nhưng là bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Nhìn lại Viêm Thân vương người ta một chút, chính là danh tiếng đang lên rừng rực, xu thế ngất trời.
Đoàn người vừa mới vào Viêm Thân Vương phủ, Thiên Mộ Diêu lập tức ra đón.
“Tam đệ, ngày hôm nay ngươi là chính chủ, như thế nào tự mình ra ngoài nghênh đón?” Thiên Mộ Thần khẽ mỉm cười, trên mặt đã không thấy một chút lỗ mãng, mà là lộ ra vẻ mặt làm cho người ta đoán không ra ý vị.
Dung Noãn Tâm có chút giật mình, kiếp trước Thái tử vẫn luôn là một con cờ trên tay Hoàng thượng, chuyện đứng đắn là một việc không có làm thành, ngược lại ở trong chuyện gió trăng để lại danh tiếng không nhỏ.
Mình cũng từng chẳng thèm ngó tới hắn, cảm thấy Thái tử nhất định là người ngu ngốc không có nhân phẩm không có tướng mạo.
Nhưng hôm nay thấy vẻ mặt hắn biến thành hóa nhanh như vậy, chắc hẳn ngày thường làm ác, cũng là đang che giấu bộ mặt thật của mình?
Lời của hắn có vẻ khách khí, cũng đang nhắc nhở mọi người, lòng muông dạ thú vọng tưởng làm ‘chính chủ’ của Thiên Mộ Diêu.
Thiên Mộ Diêu cũng không để ý đâm chọc trong lời nói của hắn, mà là cười nhạt, nhiệt tình mời Thiên Mộ Thần vào trong phủ.
“Thái tử nghiêm trọng, trong thiên hạ này, cho dù thần đệ chậm trễ người nào, cũng không dám chậm trễ hoàng huynh nha. . . . . .” Dứt lời, Thiên Mộ Diêu thoải mái nở nụ cười.
Đoàn người vừa nói vừa cười đi vào trong.
Bọn thị nữ mặc y phục thống nhất, cầm trong tay đèn hoa sen nối đuôi mà vào, khắp nơi đều treo đầy rèm và đèn lồng thể hiện ý tứ như ý cát tường, thật sự làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.
Cảm thán Hoàng thượng sủng ái có thêm đối với Viêm Thân vương, ngay cả phủ đệ cũng xây dựng tráng lệ như thế.
So với Đông cung của Thái tử là không kém chút nào.
Sắc mặt của Thiên Mộ Thần hơi đổi, trong lòng rất là ghen tỵ Hoàng thượng đối tốt với Thiên Mộ Diêu hơn mình.
Trong khoảng thời gian này trong triều là gió nổi mây phun, đã có mấy vị đại thần từng theo theo hắn, đảo hướng về phía bên Thiên Mộ Diêu, hơn bởi vì chuyện lúc trước Thất điện hạ bị ám sát, hắn bị mọi người hoài nghi, trong khoảng thời gian ngắn, trong triều nói bóng nói gió cũng là chưa từng gián đoạn.
Hắn đường đường là Thái tử một nước, đi ám sát một Hoàng tử bị bệnh không quyền không thế làm cái gì? Thái tử cũng không nghĩ ra vì sao người khác có thể oan uổng hắn như vậy.
“Phủ Vương Gia, thật là có một phong cách riêng, làm cho người ta mở rộng tầm mắt!” Đi tới trước Bích Thủy Hồ ở hậu viện, cuối cùng Dung Định Viễn cũng không nhịn được thở dài nói.
Chỗ này, phóng tầm mắt nhìn ra, giống như đụng vào trời.
Nước hồ xanh thẳm yên lặng không gợn sóng, đứng ở bên hồ, làm cho người ta có loại cảm giác nhìn không thấy bờ, kì thực hồ này cũng không tính là rất lớn, chỉ là màu sắc của mặt hồ này gần giống trời nên sinh ra ảo giác vậy thôi.
Đi lên trước nữa một chút, lập tức nhìn thấy một rừng mai lớn tràn ra, hoa đang nở rộ, ngay cả trong không khí đều giống như đang phiêu đãng hương hoa mai nhàn nhạt.
Dạ yến chính là đặt tại bên trên một khối đất trống trong rừng mai này.
Lúc này, đã có quan viên cao giọng xướng lên: “Thái tử điện hạ giá lâm!”