Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 30: Chương 30: Đổi nửa cái mạng của ả, đáng giá




Một đêm này, trên dưới trong Dung phủ đều không dám ngủ, chỉ vì Dung Định Viễn vào cung cả đêm không về.

Sáng sớm hôm sau, lão phu nhân dẫn cả nhà già trẻ chờ ở cửa chính Dung phủ, có lẽ là vào lúc giữa trưa, lúc này Dung Định Viễn mới cưỡi ngựa mà về.

Bắc Cương mười vạn dặm cấp báo, mấy ngày liên tiếp Yến quốc ở phía bắc Bắc Cương công chiếm mấy thành trì của Đại Tề, dân chúng trôi giạt khấp nơi, một số lưu dân một đường lên phía nam, khắp nơi đoạt tài vật và với thức ăn bảo vệ sinh tồn, các nơi hỗn loạn không chịu nổi.

Nhưng Yến quốc lại không có ý tứ dừng lại, thế công mạnh liệt, rất có vài phần khuynh hướng thế không thể đỡ.

Ở mấy ngày trước đây, Yến vương lại giết đến sông Liên Vân tiếp giáp Đại Tề và Yến quốc, một mạch giết đến Nương Tử quan.

Một khi Nương Tử quan bị công phá, là Bắc Quân có thể xua quân thẳng lên, trực tiếp đánh vào kinh đô Đại Tề.

Lần này, Yến quốc đến có chuẩn bị, dã tâm to lớn, chỉ sợ là muốn một lần hành động thâu tóm Đại Tề lãnh thổ mênh mông.

Lúc kẻ địch đang thiết kế dẫn ra quân coi giữ Nương Tử quan, bị Dung Định Nam đoán được, mới không có trúng bẫy rập của quân địch, nguy hiểm giữ được.

Mắt thấy thế cục sắp khống chế không nổi, Dung Định Nam bất đắc dĩ, chỉ đành mười vạn dặm cấp báo, xin Kinh Thành giúp đỡ.

Dung Định Viễn và Tề Quân thương thảo đối sách cả đêm ở trong cung, cuối cùng vẫn là quyết định tự mình ra trận, dẫn dắt hai mươi vạn thiết kỵ kinh đô đánh một trận với Yến quốc.

Hắn tung người xuống ngựa, mắt sáng như đuốc, bộ mặt âm u tàn bạo, không chút nào để ý mọi người nghênh đón hắn, vạt áo vung lên, một gối quỳ xuống trước Hướng lão phu nhân, tiếng nam nhi ‘khanh khanh’ giống như trống trận gõ vang: “Mẫu thân, nhi tử lập tức phải lên đường, Bắc Cương cần nhi tử!”

Lão phu nhân ngậm mồ hôi buộc tốt áo cho Dung Định Viễn, yên lặng gật đầu, mấy phần không nỡ, mấy phần kiêu ngạo: “Đi đi, sớm ngày chiến thắng trở về!”

Dung Định Viễn nặng nề gật đầu, lập tức đứng dậy lần nữa xoay người lên ngựa, tùy tùng sau lưng phủ thêm chiến giáp màu vàng vừa dầy vừa nặng cho hắn, hai chân hắn nhấn một cái, dùng sức kẹp lấy bụng ngựa: “Giá. . . . . .“.

Theo tiếng vó ngựa ‘đắc đắc’ kia, lão phu nhân phất tay, trong mắt Đại phu nhân cũng đầy là tịch mịch, nhưng Nhị phu nhân lại không nhịn được giơ giơ môi lên. . . . . .

Từ sau khi Dung Định Viễn đi, hình như Dung phủ lọt vào một loại yên tĩnh chết chóc, Đại phu nhân tĩnh, Nhị phu nhân tĩnh, ngay cả lão phu nhân bên kia cũng phân phó xuống, những ngày gần đây không cần thỉnh an.

Dung Noãn Tâm chán đến chết ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người, nhìn hoa đào xinh đẹp điêu tàn trong sân, nghênh đón trái cây lớn như đậu đinh, mùa hè. . . . . . Hình như sắp tới.

Bất tri bất giác, nàng đã ngây người ở Dung phủ hai tháng rồi.

Nàng đang nghĩ đến mất hồn, lại nghe tiếng cửa mở ‘dát chi. . . . . .’ một tiếng, cực nhỏ, mang theo vài phần cẩn thận, Dung Noãn Tâm thở dài, cũng không quay đầu lại hỏi: “Tử Đàn, có việc gì thế?”

Từ sau khi chuyện trộm đồ, hành động cử chỉ của Tử Đàn quy củ không ít, mọi việc đều là nghĩ kỹ rồi mới làm, e sợ rằng mình làm sai lầm rồi, rơi xuống nhược điểm ở trên tay của nàng.

Dung Noãn Tâm biết, mặc dù ngoài miệng nàng nói quy thuận mình, nhưng trong lòng vẫn là cố kỵ Đại phu nhân, nha đầu này nhát gan, bị người dọa, chỉ biết là bo bo giữ mình.

Đại phu nhân phái Tử Đàn ở bên cạnh nàng, có lẽ là vì trước đây coi thường nàng, cho rằng Dung Noãn Tâm nhất định không dám lỗ mãng ở trong Dung phủ, nhưng trải qua từng chuyện từng chuyện một, trong lòng Đại phu nhân đã sớm tồn ngăn cách với nàng, có lẽ lúc này đang vắt óc tìm mưu kế suy nghĩ biện pháp trừ đi Dung Noãn Tâm.

Dung Định Viễn vừa đi, Dung Noãn Tâm lập tức không có núi dựa trên danh nghĩa, cũng bởi vì đạo thánh chỉ này, ngày Tần thị chính thức vào tổ phổ của Dung gia lại kéo dài ra.

Vừa kéo, là không thấy được điểm cuối, có lẽ, Đại phu nhân sớm nhận được tin tức, cố ý định ngày ở mùng tám, mà ả cũng sớm đã biết rõ lần này Dung Định Viễn nhất định phải lĩnh quân xuất chinh, không còn kịp bái lễ nữa rồi.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Dung Noãn Tâm vẫn là tính toán sai một bước.

“Tiểu thư. . . . . .” Tử Đàn muốn nói lại thôi, vừa vào cửa, lại vô cùng cảnh giác trở tay cài then cửa, hình như sợ người khác nghe cái gì.

Lúc này Dung Noãn Tâm mới quay đầu lại liếc nàng một cái, thấy nha đầu này khổ sở cắn môi dưới, giống như đang tự định giá không biết có nên nói hay không.

“Nói đi, ta sẽ không nói cho Hạ Hà đâu!” Noãn Tâm liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng, cố ôn hòa cười một tiếng với nàng, vô cùng nghiêm túc nghe đoạn sau của nàng.

Lúc này Tử Đàn mới thở ra một hơi, nói: “Nô tỳ nghe người ta nói cô phu nhân đến, lúc này đang tiền thính, lão phu nhân và chủ tử tất cả viện đều đi qua, chỉ thiếu tiểu thư và Tần di nương!”

Từ lúc chuyện nâng bình thê gác lại sau, cũng không biết là người nào bắt đầu, hạ làm nhân trong phủ đều gọi Tần thị là di nương, cũng chính là thiếp. . . . . .

Cô phu nhân trong miệng Tử Đàn là chỉ muội muội của Dung Định Viễn từ nhỏ đã bị đưa vào nhà người có tiền làm con dâu nuôi từ bé.

Lần này nàng trở về, Dung Noãn Tâm không có đoán sai, là tới tìm Dung Định Viễnnơi nương tựa, trượng phu của Dung Tú Mai là một thiếu gia nhà giàu miệng ăn núi lở, ăn chơi, mọi thứ không thiếu. Thời gian như thoi đưa, đảo mắt vài chục năm trôi qua, sợ rằng núi vàng núi bạc trong nhà đều ăn vô ích, không có chỗ đặt chân rồi, mới có thể buộc Dung Tú Mai tới nương nhờ nương gia (nhà mẹ đẻ).

Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm nhíu lông mày cười lạnh, cũng tốt, đã đến như vậy rồi, nàng không có đạo lý một mình tránh trong khuê phòng.

Dù Dung Tú Mai không có tiền đồ thế nào, thì dầu gì cũng là nữ nhi ruột thịt lão phu nhân hoài thai mười tháng, tới cầu mấy câu, lão nhân gia bà đều sẽ mềm lòng.

Ngày hôm nay nàng tìm tới cửa, nhất định là nhận được tin tức Dung Định Viễn mang binh xuất chinh, chính chủ không có ở trong phủ, lão phu nhân tự mình làm chủ, lưu người lại, ngày khác Dung Định Viễn trở về, cũng không thể làm ngược mặt mũi của lão phu nhân chứ?

Xem ra, người biết tính toán cũng không chỉ có một mình Đại phu nhân.

“Em đi nói với Xảo Hương một tiếng!” Dung Noãn Tâm nhíu mày, thản nhiên nói.

Xảo Hương là nha đầu mới bên cạnh Tần thị, từ sau chuyện trộm đạo kia, Dung Noãn Tâm đã thuận thế điều nha đầu vốn là làm tạp vật ở phòng nước trà kia ra, lão phu nhân lập tức gật đầu đồng ý, cũng chỉ là việc rất nhỏ, nàng nhìn trúng cũng chỉ là tính đôn hậu đàng hoàng của Xảo Hương.

Nha đầu bên cạnh Tần thị không cần quá cơ trí, chỉ cần có thể chăm sóc tốt nàng là đủ rồi.

Tử Đàn phức tạp nhìn Dung Noãn Tâm, thuận theo nói tiếng ‘vâng’, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, phục vụ Dung Noãn Tâm đã hai tháng, nhưng nàng vẫn nhìn không thấu tính tình và phẩm tính của vị chủ tử mới này như cũ.

Tử Đàn mới vừa đi, Hạ Hà lập tức xách theo nước trà ngon vừa mới pha đi vào.

“Tiểu thư, mới vừa rồi nha đầu Tử Đàn nói với ngài cái gì?” Hạ Hà vừa vào cửa, đã không tị hiềm chút nào hỏi, đâu có một chút lễ số mà hạ nhân nên có.

Dung Noãn Tâm khẽ nhíu lông mày khẽ đến mức không thể nhìn thấy, quay đầu nhè nhẹ cười một tiếng với ả: “Không có gì, nàng nói Đại phu nhân phái người tặng chút trà mới mùa xuân năm nay tới đây!”

Dứt lời, Dung Noãn Tâm có ý vô ý loay hoay trâm vàng Phượng Huyết danh quý ngày đó Đại phu nhân tặng cho nàng trên bàn trang điểm, cắm vào trên búi tóc của mình, rồi sau đó lại cầm lên đôi khuyên tai Phỉ Thúy Nhị phu nhân đưa cho nàng, đặt ở bên tai xuống khoa chân múa tay một chút, xoay người ngoắc tay nói với Hạ Hà: “Ngươi qua đây, đeo lên cho ta!”

Hạ Hà sững sờ, lòng không phục thay Dung Noãn Tâm đeo đôi khuyên tai lên vành tai, sức lực của ả rõ ràng hơi lớn, đến nỗi châm nhỏ đâm vào trong thịt, khiến Dung Noãn Tâm phát ra một tiếng kêu lên nhỏ nhẹ. . . . . .

Bên trên vành tai cũng bởi vì một nhát này của Hạ Hà mà sưng lên hơi đỏ.

“Nô tỳ chân tay vụng về, thật là xin lỗi tiểu thư!” Đợi bóp đôi vành tai của Dung Noãn Tâm đều sưng lên đỏ tươi, lúc này Hạ Hà mới buông lỏng tay, ngoài miệng vội nói xin lỗi, nhưng trong mắt kia lại không che giấu được vẻ hả hê thoáng qua.

Dung Noãn Tâm uất ức nén lệ châu, nói nhỏ: “Không cần gấp gáp!”

Quả thật không cần gấp gáp, bị nàng bóp hai cái, đổi nửa cái mạng của ả, đáng giá. . . . . .

Quay người lại, Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, trong tròng mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng lạnh lùng, môi anh đào khẽ mở: “Đi, đi theo ta đi tiền thính một chuyến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.