Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 62: Chương 62: Đức Vinh huyện chủ




Mọi người đang muốn trở về viện, lại nghe Lưu quản gia vội vã báo lại: “Lão gia, thánh chỉ đến!”

Dung Định Viễn nghi ngờ sững sờ, ở trên điện Đức Dương, nên thưởng cũng thưởng, nên phong cũng phong, như thế nào truyền đến thánh chỉ?

Mọi người vội quỳ xuống tiếp chỉ.

Giọng nói lanh lảnh của Thường công công vang lên ở phía trước: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Dung thị Noãn Tâm, tâm linh thủ xảo, tú ngoại tuệ trung, tâm trẫm vui vẻ, nhận ý chỉ của Hoàng Thái hậu, phong làm Đức Vinh huyện chủ, thưởng ngàn lượng hoàng kim, trăm thất gấm vóc, khâm thử!”

“Tạ chủ long ân, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người đồng loạt tạ ơn.

Thường công công giao thánh chỉ đến trên tay Dung Noãn Tâm, mặt mày tươi cười lấy lòng: “Chúc mừng huyện chủ, chúc mừng Hậu gia!”

Dung Định Viễn thức thời móc một viên Minh Châu đưa đến trong tay Thường công công: “Ngày sau còn phải dựa vào lời nói tốt của công công!”

Thường công công cười càng vui vẻ hơn, giơ lên ngón tay cái thở dài nói ở bên tai Dung Định Viễn: “Đức Vinh huyện chủ tài tình xuất chúng, Hoàng thượng vẫn luôn lẩm bẩm, Thái hậu còn nói lần tới mời huyện chủ đi vẽ hoa văn khăn tay cho bà!”

Đây là tin tức Thường công công tiết lộ cho Dung Định Viễn, tự nhiên cũng là chuyện vui to lớn, được Thái hậu và Hoàng thượng yêu thích, không chừng ngày nào đó sẽ leo lên đầu cành, Thường công công cũng là nhìn người, biết Dung Noãn Tâm này nhất định không phải đèn đã cạn dầu, nếu nàng muốn, đừng nói là ân sủng của Thái hậu, ngay cả sao trên trời, nàng cũng có thể lấy xuống, vì vậy, hắn cực kỳ khách khí với Dung Noãn Tâm.

Dung Noãn Tâm hiệu Đức Vinh, vị nữ nhi tốt đệ nhất Đại Tề bên cạnh Thái hậu kia, là Đức Hinh, ẩn ý này vô cùng sáng tỏ.

“Tạ Thường công công, phần tâm này của Thường công công bổn huyện chủ nhớ kỹ!” Dung Định Viễn lần nữa cười nói tạ. “Huyện chủ, tiến lên một bước nói chuyện!” Thường công công nói xong lời vui mừng với Dung Định Viễn, lại lấy lòng Dung Noãn Tâm, cầm một món từ trong số vật ngự tứ của nàng, cố ý nói rõ ràng một chút: “Huyện chủ, bên trong này chính là Nhuyễn Cốt phiến (quạt mềm?) Thái hậu nương nương ban cho, trân quý giống Tuyết Ngọc Lang của Hoàng hậu nương nương, huyện chủ cất kỹ!”

Dung Noãn Tâm cười phúc phúc thân: “Tạ Thường công công chỉ điểm!”

Đợi tất cả giao phó xong, Thường công công cũng không lưu lại, nói là vội vã hồi cung phục mệnh, lập tức rời đi.

Dung Noãn Tâm nhìn vàng bạc châu báu và lăng la tơ lụa đầy sân, trên mặt không có chút kiêu ngạo và vui mừng nào, nàng khẽ nhíu mày, bình thản sai khiến người trong viện mình dọn những thứ này về.

Dung Huệ Như thấy, trên mặt tức phát xanh một mảng, trắng một mảng, nếu không phải mình bêu xấu ở trong bữa tiệc, chỉ sợ những thứ đồ này cũng nên thưởng cho nàng. Suy nghĩ của Dung Huệ Kiều đại khái cũng giống nàng, hai người đều cắn răng nghiến lợi, hận không được đổi tên trên thánh chỉ thành tên của mình.

“Đợi đã, Dung Noãn Tâm, vật này ngươi muốn độc chiếm sao? Nếu không phải mẫu thân dẫn ngươi vào cung, ngươi từ đâu tới huyện chủ? Từ đâu tới ban thưởng, không biết cảm ơn cũng thôi đi, lúc này cũng nên hiểu được một chút hiếu kính chứ?” Dung Huệ Như thấy Dung Noãn Tâm tính toán dời mấy thứ này đến trong viện mình, ngụm ác khí trong lòng nàng lại ‘vọt’ một cái xông ra, nhảy dựng lên lập tức kéo ống tay áo của Dung Noãn Tâm .

“Ba. . . . . .” Một tiếng thanh thúy vang lên, Dung Huệ Như theo bản năng che gương mặt, cặp mắt trợn tròn không thể tin nhìn Dung Noãn Tâm.

Nàng dám đánh mình? Nàng thật dám ra tay đánh mình?

“Không sai, ta lấy thân phận huyện chủ dạy dỗ ngươi coi rẻ hoàng ân, vậy mà lại gọi thẳng tục danh của Đức Vinh huyện chủ bệ hạ đích thân ban cho, hôm nay ta chính là quan chính tam phẩm, ngươi còn chưa có phẩm cấp, ngày sau thấy bổn huyện chủ cần hành lễ, nếu không, truyền tới trong lỗ tai Hoàng thượng sẽ không tốt!”

Mặt Dung Noãn Tâm nở nụ cười, dáng vẻ không nhanh không chậm, thật sự có mấy phần phong phạm của huyện chủ.

Từ nhỏ đến lớn khi nào thì Dung Huệ Như bị người đánh qua, nàng là đích nữ trong phủ, từ trước đến giờ đều được người nâng ở lòng bàn tay, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Dung Noãn Tâm lại dám đánh nàng, điều này làm cho mặt mũi của đại tiểu thư nàng để nơi nào, nghĩ tới đây, Dung Huệ Như hét lên một tiếng, đang muốn nhào qua đánh lại, lại bị một bàn tay của Dung Định Viễn đánh vào trên mặt.

Một tát này đánh cũng không nhẹ, vốn là người tập võ, vừa đánh xuống, trên mặt Dung Huệ Như lập tức lộ ra dấu năm ngón tay, khóe miệng cũng có tơ máu chảy ra.

Đại phu nhân khóc tiến lên bảo vệ nàng: “Lão gia, người đây là hồ đồ sao? Người đánh Huệ Như làm cái gì?”

Ngụm ác khí trong lòng Dung Định Viễn vẫn không có biến mất, lúc này thấy Đại phu nhân lại còn giúp Dung Huệ Như, trong mắt hắn cũng lộ ra mấy phần lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Nhìn nữ nhi tốt ngươi dưỡng ra, trên tay Noãn Tâm còn cầm thánh chỉ, nàng đây không phải muốn xé cả thánh chỉ này à, cả nhà Dung gia chúng ta dứt khoát tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đi. . . . . .”

Lúc này Đại phu nhân mới chú ý tới thánh chỉ Dung Noãn Tâm ôm ở trước ngực, trong mắt của ả gần như hận ra máu, rồi lại không thể không nhận rõ sự thật hôm nay.

Cuối cùng Dung Noãn Tâm cũng có được núi dựa rồi, lại muốn đuổi mẫu tửcác nàng xuất phủ, không còn là chuyện dễ dàng nữa, tiếp đó, Dung Noãn Tâm lại nên làm như thế nào?

“Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Trong một cái rương đột nhiên phát ra một tiếng trầm đục, ngay sau đó tiếng kêu khó chịu ngột ngạt làm cái rương lay động quái lạ vang lên, mấy người nhát gan bị sợ đến mức mặt xanh mét.

“Người nào?” Dung Định Viễn rút ra bội kiếm.

Dung Noãn Tâm cẩn thận nghe, trong lòng đã sớm đoán được bên trong cái rương này là người phương nào rồi, nàng cười nói: “Cửu điện hạ đây là diễn tuồng gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.