Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 37: Chương 37: Mọi việc đến điểm là dừng




“Dung Noãn Tâm, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thật đúng như lời người ngoài căm hận Dung phủ ta bạc đãi ngươi những năm này sao? Ngày hôm nay mới có thể lắm điều khiến cho một hạ nhân bại hoại danh tiếng của Dung gia chúng ta không đáng giá một đồng? Lão gia xuất chinh bên ngoài, người làm mẫu thân ta đây không thể làm gì khác hơn là đích thân dạy ngươi. . . . . .”

Đại phu nhân không hổ là Đại phu nhân, một khi phục hồi tinh thần lại, tâm cơ sâu như biển, một đoạn lời nói ngắn ngủn, đã xoay chuyển lại cả cục diện, ả tức giận nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, bên trong đó lại cất giấu sợ hãi không muốn người biết.

Ả cũng sẽ sợ. . . . . . Ả sẽ lo lắng chân tướng lộ ra ánh sáng?

Sự thật đúng theo như lời của Đại phu nhân? Dung Noãn Tâm sai khiến hạ nhân hủy danh dự của Dung gia? Ngay cả Nhị phu nhân cũng không nhịn được tin mấy phần, dù sao lời nói của Đại phu nhân vô cùng có sức thuyết phục.

Lão phu nhân không tiếp tục nói.

Mắt thấy thị vệ sắp giải Hạ Hà đi, Dung Noãn Tâm dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, nàng cố chấp ‘bùm’ một tiếng quỳ gối trước mặt của lão phu nhân, nén nước mắt, nhưng trong mắt lại lóe ra bền bỉ làm cho người ta không thể bỏ qua: “Lão phu nhân, cuộc đời này Noãn Tâm hận nhất bị người oan uổng, nếu Đại phu nhân không tin, ta tình nguyện chết, thỉnh cầu lão phu nhân để Hạ Hà nói cho rõ ràng!”

Nàng chữ chữ như sắt, nói năng có khí phách, ngay cả tính mạng cũng mang ra.

Tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc, thật lâu, lão phu nhân mới khẽ gật đầu, nói: “Được, sẽ để cho Hạ Hà nói cho rõ ràng!”

Đại phu nhân muốn tiến lên ngăn cản, lại thấy lão phu nhân nâng tay phải lên, ngăn lại ả muốn nói thêm.

“Hạ Hà là nữ nhi của Viên mụ, lúc Noãn Tâm tiểu thư mới trở về phủ thì bởi vì chuyện con rùa trường thọ, nương ta bị dính líu trong đó, người trong phủ cũng đồn đãi là Noãn Tâm tiểu thư hãm hại nương ta, vì vậy, nô tỳ mới có thể ghi hận khắp nơi nhằm vào Noãn Tâm tiểu thư!”

Lời nói của Hạ Hà khiến lão phu nhân ngẩn ra, bà bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra ngươi là nữ nhi của Viên mụ, khó trách sẽ sinh ra hiểu lầm đối với Noãn Tâm!”

Ngược lại vừa nghĩ, lại cảm thấy hình như chuyện có chút kỳ hoặc, lập tức lại hỏi: “Là ai sai khiến ngươi đến bên cạnh Noãn Tâm phục vụ?”

Thật ra thì lời này không hỏi, mọi người trong lòng cũng biết rõ, lúc Noãn Tâm mới trở về phủ thì tất cả trong sân, đều là Đại phu nhân một tay sắp xếp.

Nha đầu này tự nhiên cũng là Đại phu nhân sai khiến đi.

Nhị phu nhân nhịn không được ‘phụt’ cười một tiếng: “Lão phu nhân, ngài quên? Mẫu tử Noãn Tâm trở về phủ đều là Đại phu nhân giúp đỡ lo liệu, những người khác chúng ta đây nơi nào mó tay vào được à?”

Nơi nào có thể ngáng chân Đại phu nhân, Nhị phu nhân lập tức chui vào trong đó.

Nhưng từ lần trước sau khi Dung Huệ Kiều đá cầu đá phải mặt của Mạc Tiêm Tiêm, nàng ở trong phủ rõ ràng an phận hơn rất nhiều, chỉ vì không có tìm được thời cơ thích hợp mà thôi.

Nghe lời Nhị phu nhân nói, mặt của Đại phu nhân cũng phát xanh, ả vội vàng giải thích nói: “Lão phu nhân, chuyện này con xác thực không biết, nha đầu trong phủ này, sao con có thể đều nhận được? Cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, lại nói những chuyện này, đều là con sai khiến Lưu tổng quản an bài, con căn bản là không biết chuyện, không tin, lão phu nhân có thể kêu Lưu tổng quản tới hỏi rõ ràng!”

Nói đến mức này, giải thích gì cũng có vẻ rất yếu ớt, nói ra, ngay cả chính Đại phu nhân cũng có chút cảm thấy uổng phí môi lưỡi.

Nhưng bất luận như thế nào, người khác tìm không ra chứng cớ, thì không người nào có thể danh chính ngôn thuận chỉ trích ả hãm hại Dung Noãn Tâm.

Lão phu nhân nhìn Đại phu nhân một cái, cái nhìn này, bình thản, lạnh lùng, giống như đang nhìn một người xa lạ cho tới bây giờ đều chưa từng thấy mặt qua.

Rồi sau đó, bà nhàn nhạt giơ tay lên, nói nhỏ: “Dẫn đi đi, cho nàng chút bạc, để cho nàng rời đi Kinh Thành, Dung gia chúng ta không giữ được nàng!”

Bà đây là không có ý định truy cứu tiếp nữa rồi. . . . . .

Hạ Hà không tiếp tục giãy giụa nữa, ả biết mình đã tránh được một trận đau khổ da thịt vốn là phải chịu.

Theo Hạ Hà rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, trong không khí phiêu đãng không khí quỷ dị, tất cả mọi người theo đuổi tâm tư của mình, có mừng có hận.

“Tự giải quyết cho tốt, đừng cho rằng lão thái bà ta đây mắt mù, Noãn Tâm, con theo ta tới đây, những người còn lại tất cả đều giải tán đi!”

Hồi lâu, lão phu nhân mới thở dài một hơi, trên mặt của bà lập tức hiện ra tang thương (vẻ già nua) lớn tuổi.

Dung Noãn Tâm đột nhiên có loại ảo giác, nàng cảm thấy thật ra thì lão phu nhân có đôi mắt thấu đáo lòng người, nhìn một cái lập tức có thể nhìn thấu âm mưu quỷ kế thế gian.

Đại phu nhân oán hận trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái, lần này, mặc dù lão phu nhân không có truy cứu tới cùng, nhưng trong lòng bà nổi lên hiềm khích đối với ả, chỉ sợ ngày sau cũng sẽ không tin tưởng ả giống như ngày trước rồi, Dung Noãn Tâm khá lắm, mới chỉ trở về phủ hai tháng, đã đẩy ả tới mục tiêu công kích.

Ả xoay người rời đi, chỉ còn sót lại bóng lưng một không cam lòng.

Mọi người tản đi, Dung Noãn Tâm từ từ bước đi thong thả đến trước mặt lão phu nhân, nửa quỳ, chẳng biết tại sao, trong mắt của nàng lại chứa đầy nước mắt dịu dàng, không phải uất ức, không phải chột dạ, là một loại cảm động được người hiểu.

Tiết thị vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, than thở thật dài ở đỉnh đầu Dung Noãn Tâm: “Đứa bé, mọi việc đến điểm là dừng!”

Một câu nói nhẹ nhàng, cuối cùng khiến cho nước mắt quật cường của Dung Noãn Tâm lặng yên không tiếng động chảy xuống, nàng nhào vào trong ngực lão phu nhân, cảm thụ mùi vị ấm áp này.

Đúng, nàng đoán không sai, cái gì lão phu nhân cũng hiểu. . . . . .

“Thôi, sáng sớm ngày mai theo ta đi Tĩnh An tự dâng hương đi, ra ngoài đi dạo có lẽ có thể làm cho con khá hơn một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.