Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 54: Chương 54: Ngân châm biến thành màu đen




Lúc này, Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều đều nén nước mắt, dáng vẻ uất ức, thật sự làm cho lòng người sinh thương tiếc.

“Dung tiểu thư, Cửu đệ tuổi còn quá nhỏ, ngươi không cần quá chấp nhặt với hắn!” Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu sắc mặt ôn hòa mở miệng, trong mắt ấm áp tất cả đều là nụ cười cưng chiều, chắc hẳn Cửu điện hạ này, không chỉ được Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu thích, xem chừng cả hoàng cung đều cưng hắn lên trời.

Ở trong lòng của Dung Huệ Như ‘lộp bộp’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Hàn cách đó không xa đang chia nhau tản ra, trong lòng lo lắng mơ hồ.

Nhưng nghĩ rằng, lúc tới trên mặt Dung Noãn Tâm quả thật có đánh một lớp phấn hương hoa nhài, lại an tâm một chút.

“Nên nói xin lỗi là hai người tỷ muội chúng ta mới đúng, mới vừa rồi đụng phải Cửu điện hạ, mong rằng Tam điện hạ có thể giúp đỡ xin lỗi!” Hai tay Dung Huệ Như để xuống bên người, khẽ phúc phúc thân thể, hào phóng khéo léo nói.

Dung Huệ Kiều cũng là không kềm chế được tình yêu của mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tam điện hạ, càng nhìn càng cảm thấy hắn tuấn dật mê người, quý khí sẵn có, không ai bằng.

Lại thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại ở trên người của Dung Huệ Như, đáy mắt nàng tối sầm lại, nhớ tới Dung Noãn Tâm nói với nàng ở trên xe ngựa, chẳng lẽ Tam Hoàng tử thật chung tình với Dung Huệ Như? Nàng chỉ cảm thấy trái tim có một ngọn lửa không tên bắt đầu cháy rừng rực, hận không thể lập tức tiến lên xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang khéo léo của Dung Huệ Như.

Đúng lúc này, công công cao giọng báo kêu: “Thái hậu nương nương giá lâm, Khánh Phi nương nương giá lâm, Thái tử điện hạ giá lâm!”

Mọi người cùng nhau hành lễ.

Đỉnh đầu vang lên giọng nữ uy nghiêm hàm chứa nụ cười nói: “Hàn Nhi lại gây sự sao? Đứa nhỏ này chính là không quản được, lần này lại chọc ghẹo tiểu thư nhà nào?”

Chỉ thấy Hoàng hậu chậm rãi đi tới dưới sự vây chặt của mọi người, đầu nàng mang mũ phượng ánh vàng rực rỡ, người khoác cung phục hoàng hậu màu đỏ sậm, trên người đeo đầy các loại trang sức hợp với thân phận rực rỡ, cao quý đoan trang, ngàn vạn dáng vẻ. . . . . . Không hổ là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu một nước), Phượng Nghi thiên hạ.

Thái hậu nương nương cũng là trên mặt thương tang, nói năng thận trọng, nhìn qua một thoáng, hình như vô cùng nghiêm túc, ở bên người dìu bà chính là đương kim Khánh Phi nương nương được thánh cưng chiều.

Tướng mạo của Khánh Phi vô cùng đẹp, mặt mày ẩn tình, mặt giống như hoa đào, tuổi thanh xuân.

Cửu điện hạ cũng không biết khi nào lại đụng tới đây, hắn một tay lôi kéo Hoàng hậu, một tay lôi kéo Thái hậu, cười hì hì nói: “Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, nhi thần có lễ!”

Tiểu tử này thật là một người lanh lợi, rõ ràng bên cạnh còn đứng một Khánh Phi nương nương, thế nhưng hắn lại tự động không để mắt đến, biết từ trước đến giờ Hoàng hậu và Khánh Phi không hợp nhau, vì vậy, cố ý không để ý đến Khánh Phi, cũng coi là cho Hoàng hậu đủ mặt mũi.

Khánh Phi bị người xem nhẹ, trong lòng đương nhiên là tức giận, nhưng trên mặt không có một chút không vui.

“Miệng này thật ngọt, để cho hoàng tổ mẫu nhìn xem có phải quét mật đường hay không?” Hoàng Thái hậu nhìn thấy Thiên Mộ Hàn lại day, vốn đang nghiêm mặt cũng buông lỏng xuống, bà cưng chiều lôi kéo tay của Thiên Mộ Hàn, cười nói.

Tam Hoàng tử tiến lên một bước, cũng cười nói: “Mẫu hậu, từ trước đến giờ Cửu đệ luôn thích chơi đùa, hai vị tiểu thư Dung gia cũng là người lòng dạ rộng lớn, sẽ không so đo với Cửu đệ!”

Fiọng thanh của hắn vô cùng từ tính, có mùi vị ôn hòa, làm chúng tiểu thư ở đây nghe được lập tức trái tim nhộn nhạo, nhịp tim không ngừng.

Hoàng hậu gật đầu một cái, đi về phía trước một bước, bước đi thong thả tới trước mặt Dung Huệ Như, khẽ cười nói: “Tiểu thư Dung gia quả thật là đoan trang xinh đẹp, dáng vẻ bất phàm!” Đây là khen ngợi cực cao, chúng tiểu thư ở đây đều đố kị sắp nổi điên.

Ai chẳng biết ngày hôm nay là lễ thành nhân của Tam điện hạ, mới vừa ở Đức Dương Điện Hoàng thượng đích thân phong cho hắn vương hào Thân Vương, hơn nữa cho phủ đệ, chỉ sợ hôm nay trên tiếp phong yến (yến tiệc đón gió tẩy trẩn), cũng là vì hắn tìm được một mỹ quyến (người vợ xinh đẹp).

Dung gia tay cầm binh quyền, nếu hứa cho Thiên Mộ Diêu, ngược lại là một hậu thuẫn tốt đẹp, nghĩ tới đây, hai mắt Hoàng hậu híp lại, trong ánh mắt nhìn Dung Huệ Như càng nhiều thêm mấy phần hài lòng và thưởng thức.

Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu và Thái tử Thiên Mộ Thần đều là Hoàng hậu sinh ra.

Luận tài tình, Tam Hoàng tử tốt hơn Thái tử; bàn về anh dũng, Thái tử không bằng một phần mười của Tam Hoàng tử.

Vì vậy, Hoàng hậu vẫn luôn thiên ái Thiên Mộ Diêu, điểm này người khác không biết, trong lòng chính nàng rõ ràng.

“Tạ Hoàng hậu nương nương tán thưởng!” Dung Huệ Như phúc phúc thân thể, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, quả nhiên là diệu nhân (người kỳ diệu) lên được bàn.

Dung Huệ Kiều thấy Hoàng hậu chưa từng chú ý tới nàng, trong lòng gấp gáp, lập tức cố ý vấp một cái, làm bộ như suýt nữa ngã nhào.

Cuối cùng thì ánh mắt của mọi người dời đến trên người của nàng.

“Mẫu hậu, vị này cũng là tiểu thư Dung gia!” Cửu điện hạ chớp mắt, lông mi thật dài như cây quạt chớp chớp, dáng vẻ kia là thiên chân vô tà (trong sáng thuần khiết) không nói ra được.

Dung Huệ Kiều kinh ngạc nhìn hắn một cái, không hiểu sao mà Cửu điện hạ lại có lòng tốt như vậy, đột nhiên ở trước mặt Hoàng hậu nương nương tiến cử nàng, nhưng chỉ cần được Hoàng hậu chú ý, nàng cũng tự động bỏ qua cách làm người của Cửu điện hạ.

“Hả? Nhưng là nữ nhi của tướng quân Dung Định Nam?” Trấn Bắc đại tướng quân Dung Định Nam, cũng là tướng tài hiếm có, bàn về địa vị mặc dù không so được với trưởng nữ của Dung gia, nhưng cũng đáng giá lôi kéo, nếu ban nữ tử này cho Thiên Mộ Diêu làm trắc phi, cũng là thật tốt, Hoàng hậu nghĩ như vậy.

“Hồi Hoàng hậu nương nương, chính là thần nữ!” Dung Huệ Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, cúi đầu hành lễ.

Cung thị vốn đã chạy tới, lại đúng lúc nhìn thấy Tam điện hạ và Dung Huệ Như trò chuyện với nhau thật vui, cũng không có tiến lên quấy nhiễu, lúc này lại thấy Hoàng hậu nương nương cố ý hỏi tới thân phận của hai người, càng thêm vui mừng từ đáy lòng.

“Hoàng thượng giá lâm, Thái tử điện hạ giá lâm!” Vừa một tiếng bén nhọn báo kêu, roi khiển trách tiếng vang lên. (L: nhớ Thái tử giá lầm rồi mà ~ tác giả viết lộn xộn quá ~)

Mọi người hành lễ lần nữa: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Miễn lễ! Các khanh không cần gò bó, ngồi đi!” Hoàng thượng mặc long bào màu vàng sáng vóc người cao lớn, tinh thần khang kiện, trên mặt mang nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, Thái tử làm bạn ở bên người hắn cũng mặc một bộ màu vàng sáng, mặt mũi có chút bình thường, cũng không rất thu hút sự chú ý của người khác.

Chúng tiểu thư liếc trộm hắn, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thất vọng.

Đám người Dung Hậu gia cũng là đến theo thánh giá, hắn xa xa liếc mắt nhìn Mạc thị, lập tức ngồi xuống.

Tiếng đàn sáo vang lên, mọi người giao bôi cạn ly, ly rượu lần lượt thay đổi, tiếng cười vui, âm thanh nhạc khúc, cùng với tiếng chúc mừng liên tiếp, hợp thành một cảnh tượng sung sướng tường hòa.

Dung Noãn Tâm nhìn ly rượu trước mắt, ống tay áo to lớn nâng lên giấu mép chén, lúc mọi người nâng chén, nàng cũng nâng chén, nhưng mà âm thầm thò ngân châm giấu trong trong tay áo vào trong nước, không có độc!

Nàng tự định giá một phen, rồi lại lần nữa thò một cây ngân châm khác vào trong nước, ngân châm biến thành màu đen. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.