Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 57: Chương 57: Nhận lầm người




Lại nói, Lưu Yên Nhiên cũng là một người thích chuyện thêu dệt, lần hiến nghệ này vốn là nàng dẫn đầu, nhưng mà bị Dung Noãn Tâm đoạt đi ánh sáng, trong lòng nàng đương nhiên là không cam lòng, nếu Dung Huệ Kiều nói đều là sự thật, ngược lại nàng có một cơ hội tốt để đánh ngược lại.

Nghĩ tới đây, Lưu Yên Nhiên đột nhiên đứng lên, khẽ chào với thánh tọa, cười ngọt ngào: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Dung tiểu thư vẽ thật sự làm cho người ta sợ hãi than không ngừng, nghe nói người có thể vẽ được một bức vẽ tốt, cũng có thể viết ra chữ đẹp, không biết chữ của Dung tiểu thư lại viết như thế nào?”

“Điều này cũng đúng, sao lại không để cho Dung tiểu thư viết một câu thơ để tăng thêm tính tao nhã!” Ánh mắt xinh đẹp si mê của Khánh Phi thoáng nhìn ở trên người Hoàng thượng, cười nói.

Thân thể Dung Noãn Tâm khẽ cứng lại, rồi sau đó từ chối nói: “Thần nữ bất tài, chữ ngược lại viết không tốt lắm, chỉ sợ sẽ dơ bẩn mắt của Thánh thượng!”

Nghe nàng từ chối, Dung Huệ Kiều càng thêm khẳng định nàng là một kẻ không biết chữ, ả cười đứng lên, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ cần gì khiêm tốn, hiến chữ vì Hoàng thượng đây chính là vinh dự của Dung gia chúng ta!”

Lòng của Dung Định Viễn thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hắn tự nhiên biết Dung Noãn Tâm không biết chữ, nếu đụng phải thánh nhan, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, tiến tới cũng sẽ liên lụy đến cả nhà.

Đúng lúc này, Hoàng thượng gật đầu, lập tức có người chuẩn bị xong giấy mực đặt ở trên bàn, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn một cái về phía Dung Định Viễn, chỉ thấy hắn trợn tròn hai mắt hung hăng nhìn mình, hình như đang tự định giá đợi sau khi mình thất bại, như thế nào thoát khỏi quan hệ với mình.

Dung Noãn Tâm lạnh lùng ngoắc ngoắc môi, khóe môi nâng lên theo thói quen.

Bút lông dính nước mực bay nhanh trên giấy, nàng cầm bút thành thạo, bút phong cực kỳ linh xảo có lực, nghiễm nhiên đã thuần thục làm qua trăm ngàn lần.

Thời gian một cái nháy mắt, Dung Noãn Tâm đã để bút xuống, một hàng chữ nhỏ thanh tú lập tức hiện lên ở trước mặt mọi người.

Dung Huệ Kiều không nhịn được nghẹn ngào gào lên: “Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào, nàng rõ ràng chỉ là một dã nha đầu, nhất định là nàng đùa bỡn thủ đoạn gì đó, chữ này nhất định không phải nàng viết. . . . . .” Dứt lời, Dung Huệ Kiều chạy lên tiến đến, lật tờ giấy Tuyên Thành tràn ngập câu thơ lên lại lật trở lại, cố gắng tìm ra giấy đã sớm chuẩn bị xong, nhưng tìm một lúc lâu, lại phát hiện vết mực chưa khô trên giấy, hiển nhiên là thực sự vừa mới viết.

“Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Không thể nào, không thể nào!” Nàng như cũ không thể tin, hoảng sợ nhìn Dung Noãn Tâm, còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng mà bị một tiếng của Dung Định Viễn hét ngừng.

“Dung Huệ Kiều!”

“Bệ hạ, Dung gia thần ra nữ tử kiếm nhã, thiếu lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế như vậy thật là vô cùng hổ thẹn, kính xin bệ hạ bao dung!” Dung Định Viễn lập tức xoay người quỳ xuống, vô cùng lo lắng xin lỗi nhận sai.

“Thôi, thôi, cũng chỉ là tiểu nha đầu cáu kỉnh, ái khanh không nên tự trách!” Hoàng thượng không vui trợn mắt nhìn Dung Huệ Kiều một cái, trên mặt khẽ tối tăm, vốn là mỹ cảnh thưởng vẽ thưởng chữ sớm bị Dung Huệ Kiều phá hư.

Trải qua náo loạn như vậy, cung yến kết thúc trước thời gian, mọi người tản đi.

Thiên Mộ Hàn đang định quấn Dung Noãn Tâm dạy hắn ảo thuật, lại bị Thường công công mời đi Càn Thanh cung.

Trên giường êm Cửu Long Hí Châu màu vàng sáng, Hoàng thượng mang theo chút mệt mỏi nửa tựa ở trên giường, Khánh Phi đang xoa bóp cho hắn.

Con ngươi của Thiên Mộ Hàn chuyển một cái, cười hì hì hành lễ nói: “Phụ hoàng, ngài gọi nhi thần có chuyện gì vậy?” Hắn một lòng nhớ kỹ ảo thuật của Dung Noãn Tâm, nên chỉ ngóng trông phụ hoàng mau mau giao phó xong chuyện sau đó chạy đi tìm Dung Noãn Tâm.

Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn một cái, lại là thế nào cũng không tức giận được, lại cố ý lạnh giọng xuống nói: “Hàn Nhi, dù sao Dung Hậu gia cũng là công thần của Đại Tề ta, ngươi ở phía trước điện hồ đồ, khiến trưởng nữ Dung gia mất hết mặt mũi, lần tới cũng không thể không biết nặng nhẹ như vậy nữa!”

Nói đi nói lại, Hoàng thượng lại ngộ nhận việc Dung Huệ Như trúng độc đưa đến da dị ứng là Thiên Mộ Hàn làm.

Hắn cũng không đần, vừa nghe lời này của Hoàng thượng, thì biết rõ mình bị Dung Noãn Tâm lợi dụng, không giải thích được làm người chết thay nàng, trong lòng hắn âm thầm vui mừng, có thể làm người chết thay cho sư phụ, hắn thực vui mừng.

Hoàng thượng thấy hắn không chỉ có không nhận sai, gương mặt còn tươi cười, không khỏi hoài nghi có phải bản thân quá mức dung túng đứa nhỏ này rồi hay không.

“Phụ hoàng chớ nổi giận, nhi thần biết sai rồi, lần tới nhất định không dám càn quấy nữa!” Con ngươi của Thiên Mộ Hàn đảo một vòng, vội quỳ xuống nhận sai, ôm mọi chuyện vào trên người của mình.

Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không đành lòng trách phạt hắn, than một tiếng, rồi thả Thiên Mộ Hàn rời đi.

Hắn chân trước mới ra Càn Thanh cung, Khánh Phi đã cười hỏi: “Hoàng thượng hoài nghi chuyện này là Cửu điện hạ làm?”

Hai mắt Hoàng thượng nhíu lại, ‘phì’ cười một tiếng, ở trên khuôn mặt hoạt nộn của Khánh Phi lưu luyến cọ xát, ý vị không rõ nói: “Tự nhiên không phải là hắn!”

Ra cửa cung, xe ngựa các nhà đều chờ ở cửa cung, lúc Dung Noãn Tâm đang chuẩn bị cùng Dung Huệ Kiều cùng nhau ngồi lên xe ngựa, lại nghe thấy một tiếng gọi ở sau lưng: “Dung tiểu thư, xin dừng bước!”

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy sau lưng một nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi mấy tuổi vẻ mặt mang nghi ngờ quan sát mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Giống. . . . . . Thật là quá giống!”

“Vị công tử này có việc gì thế?” Dung Noãn Tâm chỉ cho rằng nhận lầm người.

Nam tử kia lại tiến lên một bước, bắt tay của Dung Noãn Tâm, kích động hỏi: “Mẫu thân của ngươi có còn không? Dáng dấp có giống ngươi không?” Dung Noãn Tâm xấu hổ rút tay về, vừa nghiêng đầu mang vẻ tức giận vừa trợn mắt nhìn nam tử một cái.

Dưới ban ngày ban mặt, hành động của nam tử này cũng quá mức.

Nàng lạnh lùng quan sát vị nam tử này, vừa nhìn, nàng ngược lại cảm thấy có mấy phần nhìn quen mắt, hình như đã thấy ở nơi nào, nhưng mà thế nào cũng nhớ không nổi.

“Công tử nhận lầm người? Ta cũng không biết ngươi!”

Nam tử vội vàng móc ra nửa khối tròn ngọc tùy thân giắt bên hông, đưa tới trước mặt Dung Noãn Tâm nói: “Dung tiểu thư nhưng là nhận được khối ngọc này?”

Dung Noãn Tâm cúi đầu xem xét, đây là một khối ngọc màu xanh lá cực kỳ bình thường, lắc đầu một cái: “Không nhận biết!”

Nam tử cực kỳ thất vọng thu hồi nửa khối ngọc này, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nhận lầm người, đắc tội tiểu thư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.