Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 34: Chương 34: Nô tỳ biết sai có thể sửa?




Dung Huệ Như chán ghét dời cặp mắt đi, không lạnh không nóng nói: “Đại phu nhân nói rồi, người nào làm cho ngươi khó chịu, thì ngươi tìm người đó đi, ngày sau chỗ tốt còn nhiều nữa!”

Lời này. . . . . . Hình như có mấy phần huyền cơ, đầu óc của Chu Phú Quý nhưng là cũng không ngu ngốc, lập tức hiểu ý tứ của Đại phu nhân, hắn liếc mắt nhìn phương hướng Dung Noãn Tâm rời đi, vui mừng gật đầu liên tục nói: “Đúng vậy đúng vậy, nha đầu kia ta vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì tốt, ngày mai ta lại tới đây, để cho thê tử của ta đi chỗ lão phu nhân tố cáo nàng một hồi. . . . . .”

Dung Huệ Như bĩu môi, không nhịn được nói: “Mọi việc dùng chút đầu óc, lúc cần ngươi, Đại phu nhân tự nhiên sẽ đi gọi ngươi, không có việc gì chớ tùy tiện tới trong phủ!”

Chu Phú Quý sững sờ, lập tức hiểu được, Đại phu nhân đây là muốn đối phó nha đầu kia, hắn cười theo gật đầu một cái, tay lại giấu ở trong ngực đếm bạc, thầm nghĩ, lần này đại phát tài rồi, chỉ cần hắn hữu dụng đối với Đại phu nhân, là có thể vét bạc.

Dung Noãn Tâm ra khỏi tiền thính, lập tức dẫn Hạ Hà cùng nhau đi về Di Phúc viện.

Lão phu nhân đang nằm nghiêng ở trên giường yên lặng đau lòng, trong lòng còn nghĩ về nữ nhi số khổ kia của mình, khóe mắt vẫn còn nước mắt, sắc mặt vốn là hồng nhuận phơn phớt lại xuất hiện mấy phần cô đơn tuổi già.

Đáng thương lòng cha nương trong thiên hạ.

Dung Noãn Tâm yên lặng bước đi thong thả đến trước mặt lão phu nhân, sử dụng ánh mắt ý bảo Trương mụ lui xuống trước, ngón tay thon dài mảnh khảnh nặng nhẹ thích hợp xoa bóp ở vai của lão phu nhân.

Lão phu nhân vốn là đang nhắm mắt vừa đau lòng vừa bực người khôn khéo nào đó, lập tức phát hiện sức lực và thủ pháp trên bả vai đều không đúng, vừa mở cặp mắt ra, lại nhìn thấy đôi mắt hạnh và nụ cười ngọt ngào của Dung Noãn Tâm.

Khói mù trong lòng giống như là được người làm ma pháp, lập tức tản đi một nửa.

Tiết thị thân thiết kéo tay của Dung Noãn Tâm, nhỏm dậy, ý bảo nàng ngồi xuống, Trương mụ đã mang trà thượng hạng tới đây.

“Tiểu thư, mời uống trà!” Bởi vì vẫn không có danh phận, vì vậy, hạ nhân trong phủ cũng đã quen chỉ gọi nàng một tiếng ‘tiểu thư’, Dung Noãn Tâm giơ cổ tay lên, từ trong tay Trương mụ nhận lấy ly trà, cố ý nghiêng sang một bên mặt.

“Ôi. . . . . .” Trương mụ theo chén trà nhìn vào một bên mặt, lỗ tai một bên mặt bị nắm sưng đỏ của Dung Noãn Tâm, lập tức đã ánh vào mi mắt của bà.

Trương mụ kinh hô một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Lỗ tai của tiểu thư. . . . . .”

Dung Noãn Tâm vội vàng cúi đầu xuống, hình như sợ bị người phát hiện bí mật, thu liễm suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Không có gì đáng ngại. . . . . .”

Lão phu nhân bị tiếng thét của Trương mụ kinh động, cũng nổi lên lòng nghi ngờ, nâng mặt của Dung Noãn Tâm lên, cẩn thận nhìn, quả thật. . . . . . Hai vành tai của Dung Noãn Tâm đều sưng đỏ không chịu nổi, giống như bị người dùng lực lớn tạo thành như vậy.

Lại nhìn một chút khuyên tai nàng đeo trên lỗ tai đây, rõ ràng đôi mà Nhị phu nhân tặng cho Noãn Tâm lúc nàng mới trở về phủ.

Theo lý thuyết, đôi khuyên tai này được thợ làm cực kỳ tinh tế, tuyệt sẽ không đả thương vành tai, nghĩ tới đây, lão phu nhân nghiêm nghị hỏi “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Hạ Hà vốn chính là cùng tới với Dung Noãn Tâm, hôm nay thấy lão phu nhân hỏi, trong lòng ả rùng mình một cái, sau đó lại may mắn nghĩ đến, Dung Noãn Tâm không có gan khai ra ả.

Nói thế nào, Hạ Hà cũng là người của Đại phu nhân, Dung Noãn Tâm cũng không dám lớn mật đến trắng trợn đối nghịch với Đại phu nhân chứ?

Lúc này, trong mắt Dung Noãn Tâm đã chứa nước mắt nhàn nhạt, nàng nửa cúi đầu, dáng vẻ vô cùng uất ức, vẫn là không chịu nói ra sự thật.

Lão phu nhân ở trong nhà cao cửa rộng này ngây người hơn mười năm, tự nhiên biết trong phủ này có bao nhiêu chuyện mờ ám không muốn người biết, năm đó Nhị di nương, Tam di nương đều lần lượt bị đuổi ra khỏi phủ, rơi vào kết cục gì, đến nay cũng không có người biết được.

Tuy nói họ phạm sai lầm trước, nhưng đối với một nữ tắc nhân gia mà nói, bị đuổi ra khỏi cửa chính là sỉ nhục lớn nhất rồi.

Bà cũng chỉ là hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ mà thôi.

“Nói, ta làm chủ cho con, nếu ai dám bắt nạt con, ta là người đầu tiên không buông tha ả!” Lão phu nhân nổi giận, vỗ bàn một cái, chấn động đến mức ly trà trên bàn lung lay một chút, mấy giọt nước trà lập tức tràn ra ngoài.

Trương mụ sợ hết hồn, hiếm thấy lão phu nhân nổi giận lớn như vậy, trong lòng đoán được bà đây là thương yêu Dung Noãn Tâm đấy.

Vừa nghe thấy lão phu nhân nói muốn làm chủ cho Dung Noãn Tâm, thân thể Hạ Hà cứng đờ, lại cố làm ra vẻ bình tĩnh trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái, giống như đang uy hiếp nàng không cần khai mình ra.

Dung Noãn Tâm cực kỳ buồn cười nhíu mày nhìn về phía Hạ Hà, nơi nào còn có một chút dáng vẻ ôn thuận trong ngày thường. Nha đầu này thật là to gan, đã chết đến nơi, còn dám càn rỡ với nàng như thế.

Hạ Hà ngớ ngẩn, cảm giác sống lưng trở nên lạnh lẽo, rõ ràng là ở trong nhà, lại cảm thấy sau lưng có một luồn gió lạnh thổi quét đến.

Cái nhìn thoáng qua của Dung Noãn Tâm thật giống cái nhìn chí mạng của Tu La địa ngục, mang theo lệ khí lấy tính mạng người, cái nhìn này khiến Hạ Hà rợn cả tóc gáy, lạnh sâu tận xương. . . . . . Nàng chỉ cười, nhưng cố tình làm cho người ta cảm nhận được một loại sát khí chí mạng.

Đây rốt cuộc là một thiếu nữ như thế nào? Trên trán Hạ Hà dần dần rịn ra mồ hôi lạnh. . . . . .

Dung Noãn Tâm quay mặt sang, lúc lại nhìn lão phu nhân, đã đổi bộ mặt sắp khóc tràn đầy không tin được, lông mày uất ức nhíu lại, nức nở nói: “Lão phu nhân, con vốn là không dám nói, nhưng ngài nhất định phải biết, Noãn Tâm sẽ nói vậy, chuyện này. . . . . . Đây là nha đầu Hạ Hà ‘không cẩn thận’ bóp.” Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘không cẩn thận’ này.

Dừng một chút, nàng lại mang theo nức nở tiếp tục nói: “Noãn Tâm biết người trong phủ này đều xem thường hai nương con chúng ta, vẫn luôn ở sau lưng nói ta là dã nha đầu nông thôn, nói nương ta là tới bám víu giàu sang. Lão phu nhân, ngài vẫn là đưa nương con chúng ta về thôn đi, tránh cho có người trong lòng không thoải mái.” Dứt lời, Dung Noãn Tâm làm bộ dùng khăn tay lau nước mắt một cái.

Lão phu nhân nghe không được nhất chính là nói đến thân phận, bản thân bà cũng là xuất thân nhà nghèo, mặc dù từ nhỏ đi theo phụ thân tú tài đọc qua một chút sách, cũng hiểu được một chút đạo lý, nhưng tóm lại vẫn là kiêng kỵ chuyện này, vừa mới tiễn đi nữ nhi số khổ, hôm nay tôn nữ lại bị người bắt nạt.

Bà tức giận xoay người lật đổ bàn trà bên người, ly trà trên bàn con còn bốc hơi nóng vỡ tung bắn ra mảnh vụn và lá trà đầy đất.

“Bên cạnh con đều là những thứ nha đầu gì, lại còn cưỡi đến trên đầu chủ tử, có phải ngại cuộc sống quá dài hay không?”

Hạ Hà vừa nhìn lão phu nhân phát tính khí lớn như vậy, vội vàng ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, nén lệ uất ức giảo biện nói: “Lão phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thật sự là không cẩn thận, buổi sáng nô tỳ đã tạ tội với tiểu thư rồi, cầu xin lão phu nhân tha cho nô tỳ một lần!”

Nha đầu này cơ trí, phản ứng vô cùng nhanh, thành khẩn thừa nhận sai lầm, tốt hơn liều chết không nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.