Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 50: Chương 50: Tặng phấn




Đêm trước ngày vào cung, Đại phu nhân sai người đưa xiêm áo mới làm xong đến, là một bộ váy dài xanh biếc, trên cổ áo và ống tay áo thêu hoa văn phức tạp, trên làn váy dùng đường chỉ xanh đậm thêu từng mảnh từng mảnh lá sen vòng quanh, bên cạnh lá sen thêu những giọt nước lớn nhỏ không đều, nhìn thoáng qua, thật giống như có giọt sương dính ở trên lá sen, nhẹ nhàng khoan khoái giống như gió nhẹ thổi tới trước mặt.

“Thật là xinh đẹp!” Lương Thần chưa từng thấy qua xiêm áo hoa lệ như thế, nâng niu trong tay không nhịn được tán thưởng một phen.

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, Lương Thần tỉ mỉ kiểm tra xiêm áo một lần, xác nhận không có bất kỳ chỗ nào không ổn, lúc này mới sai Mỹ Cảnh chuẩn bị ba cái ngân châm nhỏ như lông trâu, chia ra cắm ở hai bên ống tay áo.

Lần này, Mỹ Cảnh đã có kinh nghiệm, biết chuyện của chủ tử không nên hỏi, dù là nghẹn chết ở trong lòng, cũng không dám hỏi nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi yếu đuối: “Noãn Tâm tiểu thư ở sao?”

Là giọng nói của Dung Tú Mai, mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ nhíu lại, đang muốn quát tại sao không có người đi vào thông truyền, lại nhớ tới, lúc xế chiều hạ nhân trong sân đều đi nhận phạt, nên không có hỏi nhiều, kéo cửa ra lập tức đi ra ngoài đón.

“Cô cô có việc gì thế?” Nàng nhiệt tình mời Dung Tú Mai vào phòng, trên mặt mang nụ cười vui thích, hình như cũng không có bị chuyện buổi chiều ảnh hưởng đến một phân một hào.

Dung Tú Mai kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu mới phản ứng được, trên mặt có chút không nhịn được, chỉ là dáng vẻ của nàng vốn có chút khúm núm, cũng không có chỗ nào khả nghi.

Mời vào phòng, nha đầu Lương Thần lập tức dâng nước trà lên.

“Ta trở về tỉ mỉ suy nghĩ một phen, buổi chiều ngày hôm nay đúng là lỗi của Tích Ngọc, cô cô biết Noãn Tâm rộng lượng, nhất định sẽ không so đo với nàng, chỉ là trong lòng vẫn luôn không qua được. . . . . .”

Vẻ mặt nàng đau khổ, giả bộ đáng thương nói.

Dung Noãn Tâm giương môi cười một tiếng, lắc đầu một cái: “Cô cô không cần để ý như vậy!”

Dung Tú Mai thấy vẻ mặt nàng vui vẻ, thuận thế đưa cái hộp tinh xảo mình nắm ở trong tay tới trong tay Dung Noãn Tâm, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt, đây là hộp phấn ta xin được từ chỗ Nhị phu nhân, nghe nói ngày mai ngươi muốn theo Đại phu nhân cùng nhau vào cung, phải ăn mặc trang điểm một phen, cô cô cũng không có đồ tốt gì để tặng cho ngươi, cái này cũng là một chút tâm ý của ta!”

Hương hoa nhài nhàn nhạt xông vào mũi, Nhị phu nhân thích hoa nhài, hương phấn ngày thường đều là mang theo hương hoa nhài, đây cũng là không giả, xem ra, hộp đồ này thật đúng là của Nhị phu nhân.

Dung Noãn Tâm vui mừng tiến lên trước vừa ngửi, vừa nói: “Vậy thì thật cảm ơn cô cô!”

Dung Tú Mai lại ngồi một lúc, nói chút lời khách sáo, rồi đứng dậy cáo từ.

“Tiểu thư, lần này tốt lắm, phấn cũng có!” Mỹ Cảnh vui mừng từ đáy lòng, mới vừa rồi lúc Đại phu nhân đưa xiêm áo đến đây, nàng đanđãg lo không có phấn phối hợp.

Dứt lời, Mỹ Cảnh lập tức muốn tiến lên thử màu sắc và độ bóng của phấn này một lần, ngón tay của nàng mới vừa đưa vào trong hộp đã bị Dung Noãn Tâm đánh tay rồi.

‘Bịch’, một nửa hộp phấn rơi ra ngoài, làm cả căn phòng tràn đầy mùi thơm hoa nhài.

Mỹ Cảnh kêu khẽ một tiếng, vừa đau lòng phấn này, vừa không hiểu, nhưng lại không dám hỏi, trong mắt nén lệ không biết như thế nào cho phải.

Vẻ mặt Lương Thần căng thẳng, nói: “Tiểu thư, phấn này có độc?”

Ngược lại là một nha đầu cơ trí, trong ngày thường không nói nhiều, nhạy bén lại có thể tin, nàng tán thưởng gật đầu một cái, lấy ra khăn tùy thân dính một chút bột trên đất lau thử trên mặt cánh hoa hải đường đang nở kiều diễm trong phòng. . . . . .

Nhìn xem. . . . . . Cũng không bất kỳ biến hóa nào.

Lương Thần cũng nghi ngờ: “Tiểu thư, chuyện này. . . . . .”

Dung Noãn Tâm nhíu lông mày, chỉ là thản nhiên nói: “Ta cũng không biết, chỉ là mọi việc vẫn cẩn thận thì tốt hơn!”

Sáng sớm hôm sau, dùng qua đồ ăn sáng, Dung Noãn Tâm lập tức ăn mặc thỏa đáng rồi ra cửa.

Mạc thị mặc chính là cung trang mệnh phụ của Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, vạt áo màu tím đoan trang đại khí, tay áo rộng rãi, sợi tóc toàn bộ vén lại sau ót, vô cùng nghiêm trang.

Trên đầu cắm một cây trâm Phượng Vĩ (đuôi phượng), đúng chuẩn phong phạm của quý phụ.

Dung Huệ Như mặc váy dài màu hồng đào trăm lớp, cổ áo hơi dựng thẳng lên, che kín cổ mảnh khảnh, bộ xiêm áo này bao lấy dáng vẻ cao gầy của nàng hoàn mỹ vô khuyết, tuổi gần mười ba, đã có dung mạo xinh đẹp như vậy, quả thật là diệu nhân (người đẹp tuyệt vời) mà.

Nàng yêu kiều cười, đang nói gì đó với Mạc thị, nghiêng mặt nhìn qua, giống như một đóa hoa đào nở rộ, thanh nhã thoát tục, xem mãi không chán.

Chính là dáng vẻ hòa nhã như vậy, kết hợp với trang sức thanh nhã, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, Dung Huệ Như vô cùng rõ ràng ưu điểm của mình, cho nên, trên đầu cũng không có trang trí quá nhiều, chỉ cắm một cây trâm Kim Mẫu Đan, Lưu Tô (*) rủ xuống, nhìn rất mê người.

(*) Lưu Tô: tua rua, những sợi dây dài rủ xuống đó, thường có ở tràn sức như khuyên tai, tram cài… (có hình ảnh minh họa)

“Gặp qua mẫu thân.” Dung Noãn Tâm tiến lên, ngọt ngào hành lễ với Mạc thị, lại nhẹ nhàng gật đầu với Dung Huệ Như.

Lúc này Mạc thị mới quay đầu, thấy Dung Noãn Tâm đứng ở cách đó không xa trước mặt mình, một bộ váy dài xanh biếc tôn lên thân tư (dáng người + dung mại) của nàng, thật giống như tiên tử không nhiễm bụi trần đang đứng giữa khói lửa, tóc đen búi thành búi tóc đơn giản trên đỉnh đầu, chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc trên đó, tai trái đẹo một chuỗi trân châu thật nhỏ.

Nếu nói Dung Huệ Như chính là thủy liên (sen trong nước) cao quý thoát tục, thì Dung Noãn Tâm chính là tuyết liên (sen trong tuyết) ngông nghênh sinh trưởng ở vùng địa cực.

Rõ ràng là nha đầu tới từ nông thôn, vốn nên là đóa hoa nhỏ ven đường, lại không ngờ có thể nuôi ra loại phong cách thoát cốt này.

Cặp mắt của Mạc thị khẽ híp một cái, bị dung mạo của Dung Noãn Tâm làm đau nhói cặp mắt.

Ả gần như muốn tiến lên xé bỏ nụ cười của Dung Noãn Tâm, rồi lại nhớ ra cái gì đó, cứng rắn nặn ra một nụ cười ‘hiền hòa’: “Là một người xinh đẹp, mẫu thân ngược lại không nhìn lầm người, vào cung không thể so với trong phủ, phương diện lễ số chú ý nhiều chút!”

Lễ số trong cung nhiều mà phức tạp, trước khi tiểu thư nhà quan vào cung trong phủ sẽ sai khiến ma ma dạy một phen, nhưng Đại phu nhân cũng không có sai một bóng người tới đây.

Ả đây là muốn nàng phạm sai lầm ở trong cung. . . . . .

Dung Noãn Tâm cố làm ra vẻ sợ hãi cúi đầu, con ngươi chợt lóe, yếu ớt đáp: “Dạ, Tạ mẫu thân nhắc nhở!”

Muốn dùng lễ số tới hại nàng? Không dễ dàng như vậy, đời trước nàng lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm học thuộc lòng rồi.

Đúng lúc này, một hồi gió nhẹ đánh tới, mang đến tiếng cười của mấy nữ nhi gia xinh đẹp: “Huệ Kiều gặp qua Đại phu nhân, gặp qua tỷ tỷ!”

Hôm nay nàng mặc chính là một bộ váy dài màu vàng nhạt, càng nổi bật lên sự cởi mở dí dỏm của nàng, giống như một đóa hoa tươi mới mẻ nở rộ, làm cho người ta nhìn là cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Nàng cười vô cùng ngọt ngào, được phép vào cung, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sắc mặt của Mạc thị hơi trầm xuống một chút, không biết có phải là vì không thể thấy ánh sáng của người khác áp đảo nữ nhi của ả hay không, lạnh lùng nói: “Lên đường đi, chớ lỡ thì giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.