Thấy lão phu nhân không lên tiếng, giọng của Đại phu nhân chậm rãi mềm nhũn ra, tiếp tục nói: “Lão phu nhân, Thái hậu nương nương coi trọng đích thứ nhất, cũng may Khánh Phi nương nương phủ nhận tại chỗ, nếu không, ngày khác lão gia trở về phủ, nhất định sẽ bị Thánh thượng nghi kỵ!”
Lời nói cũng đã nói đến mức này, đã có thể nghiêm trọng, mi tâm của Tiết thị cũng nhíu lại.
Bà cũng chỉ là muốn đòi cái công đạo thay Tần thị, thế nào ngờ tới, lại sẽ sinh ra nhiều chuyện như vậy, lại còn ầm ĩ đến nơi đó của Thái hậu.
“Lão phu nhân, sáng sớm hôm qua mẫu thân đặc biệt đi biệt uyển, lại thấy cô gia kia bất học vô thúc (không học vấn không bị bó buộc), ngài mang một bụng tức trở lại, nói thẳng muốn đón cô cô về phủ ở, lúc trước mẫu thân đã muốn làm như vậy, chỉ là Noãn Tâm tỷ tỷ lại không chịu, nàng đây là hai mặt khó làm!”
Dung Huệ Như thấy thời cơ đã đến, lập tức tiến lên, lời nói mềm dịu nhỏ nhẹ nói.
Lời này nhanh nhẹn linh hoạt cỡ nào, một mặt nói Đại phu nhân thành thánh nhân (người lương thiện), mặt khác lại nói Dung Noãn Tâm thành ác nhân (người hung ác), hình như không đồng ý một nhà Dung Tú Mai chuyển vào Dung phủ, ngược lại chỉ là một mình Dung Noãn Tâm nhất định không chịu mà thôi.
Lão phu nhân nghe lời này, trong lòng tối sầm lại, cẩn thận hồi tưởng lại, cũng tìm không ra đâm chọc trong lời nói, bà gật đầu một cái, một chút hiềm khích không dễ dàng phát giác nảy sinh trong lòng của bà.
Bà lại có chút không thể tin, Mạc thị lại có thể sẵn sàng nhận một nhà Dung Tú Mai trở về Dung phủ ở?
“Chuyện này là thật?” Hai mắt lão phu nhân tỏa sáng, mấy ngày nay, bà đều đang phát sầu vì tìm cớ khiến cho Dung Tú Mai chuyển vào Dung gia, hôm nay Mạc thị chủ động mà đưa ra, cớ sao mà không làm.
Nghĩ tới đây, Tiết thị nắm thật chặt tay của Mạc thị, tình cảm cảm kích trong mắt trong lòng không lời nào có thể miêu tả được.
Mạc thị dịu dàng gật đầu một cái, tuy ả cường thế, nhưng thủ đoạn diễn trò rất cao đấy.
Lão phu nhân mừng rỡ, đang muốn phân phó Trương mụ lập tức phái người đi đón một nhà Dung Tú Mai trở về, lại nghe Dung Huệ Kiều bất mãn hét lên: “Lão phu nhân thật là thiên vị, lấy thân phận của Tần di nương nếu thật nói là bình thê, ngày khác không phải sẽ bị người ngoài chê cười Dung phủ chúng ta chẳng phân biệt được tôn ti, thê thiếp bất luận sao?”
Từ trước đến giờ Dung Huệ Kiều không lớn không nhỏ, ỷ vào Nhị lão gia chỉ có một nữ nhi như vậy, kiêu ngạo nuông chiều, trong ngày thường nói chuyện đều là tùy tâm mà nói.
Chỉ là bởi vì lời này là Dung Huệ Kiều nói, người ngoài mới có thể cảm thấy không có một chút nào là giả, bởi vì tính tình của nha đầu này luôn là ngay thẳng.
Lão phu nhân nhướng mày, trong lòng có chút không thoải mái, lại nghĩ đến ngay cả Dung Huệ Kiều cũng ngộ ra được cái tầng quan hệ này, sớm muộn gì người ngoài cũng bình luận.
Bà khẽ thở dài một cái, giơ giơ lên tay, nói: “Thôi, chuyện này tất cả không nói lại nữa, đợi ngày Định Viễn trở về phủ, ta lại tỉ mỉ nói với hắn!”
Trong lòng Đại phu nhân giống như là buông xuống một tảng đá, bỗng nhiên cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhắc tới cũng kỳ, mới vừa rồi trời còn trời u ám xám xịt, lúc này lại sáng rực lên, phía đông đã phủ lên cầu vồng bảy màu, rất nhiều nha đầu cũng vây ở trong sân ồn ào náo nhiệt xem xét kỳ cảnh khó gặp này.
Lão phu nhân vội vã muốn phân phó Trương mụ đi đón một nhà Dung Tú Mai trở về, lại nghe Đại phu nhân cười nói: “Không nóng nảy, sáng sớm tức phụ đã phái người qua, chỉ sợ ngài không đồng ý, lúc này đang đợi ở cửa phủ rồi, con sẽ bảo người ta mời bọn họ vào!”
Dứt lời, Đại phu nhân lập tức phân phó Lâm mụ đi mời một nhà Dung Tú Mai tiến vào.
Trong lòng lão phu nhân vui mừng, cảm kích nói không ra lời, bà thân thiết cầm tay của Đại phu nhân, trong mắt hàm chứa nước mắt dịu dàng, nặng nề nói: “Lan Cẩn, con cực khổ!”
Lần này Đại phu nhân, coi như là bán cho lão phu nhân một ơn huệ lớn bằng trời, vì vậy, chuyện Tần thị được nâng bình thê, lão phu nhân là thế nào cũng không tiện làm khó ả.
Không quá thời gian nửa chung trà, một nhà Dung Tú Mai đã được mời đi vào, xem ra lời Đại phu nhân nói là thật, ả quả thật là đau lòng Dung Tú Mai, thương cảm lão phu nhân.
Tiết thị hài lòng gật đầu một cái, ngăn cách lúc trước với Mạc thị lập tức tiêu tán đi.
Di Tâm viện.
Từ sau khi Hạ Hà bị trục xuất khỏi Dung gia, Tử Đàn càng thêm dè đặt, Dung Noãn Tâm cũng không còn sai khiến nha đầu khác đi lên phục vụ, vì vậy, trong trong ngoài ngoài chỉ có một mình Tử Đàn thu xếp.
Giữa hè thì thời tiết càng thêm nóng bức, sáng sớm, mặt trời đã là nóng hừng hực tỏa sức nóng, chiếu vào trên mặt người, giống như là muốn lột một lớp da.
Dung Noãn Tâm đưa tay muốn rót ly trà nguội để hạ khí nóng, cầm bình trà lên, lại là trống không.
Nàng nhíu mày một cái, lập tức không vui kêu: “Tử Đàn, ngươi làm việc thế này hay sao? Nước trà không có, cũng không biết thêm một chút!”
Tử Đàn đang vội vàng ngoài phòng, nghe lời Dung Noãn Tâm nói, nàng lập tức chạy vào, nhấc nắp bình trà lên nhìn vào trong, bên trong thật là trống không.
Đi theo Dung Noãn Tâm gần nửa năm, nàng cũng từ từ thăm dò ra tính tình của Dung Noãn Tâm.
Thường ngày Dung Noãn Tâm đều nhẹ nhàng nhàn nhạt, không thích bộc lộ vui giận trong lời nói, nhưng ngày hôm nay, nàng rõ ràng có chút nóng nảy, chắc là ưu phiền bởi vì trước đó vài ngày Đại phu nhân tự mình đón một nhà Dung Tú Mai về phủ, được lão phu nhân tán thưởng, thả ra lời nói sẽ không lập Tần thị làm bình thê nữa.
Nếu Tần thị không được nâng làm bình thê, như vậy, Dung Noãn Tâm cũng chỉ có thể là một thứ nữ đê tiện.
Phiền lòng cũng là khó tránh, Tử Đàn biết điều mềm giọng nói: “Là nô tỳ sơ sót, nô tỳ lập tức đi bảo người phòng nước trà mang nước lên!”
“Thôi!”
Tử Đàn vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Dung Noãn Tâm ngăn lại.
“Hạ Hà không có ở đây, quả thật ngươi cũng không giúp được, đi, trước đi thỉnh an mẫu thân đã.”
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, mới vừa rồi nàng luống cuống.
Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới lúc chân tướng vạch trần, lão phu nhân sẽ khó chịu đau đớn, nàng lại không đành lòng đi đụng vào chân tướng.
Thủ đoạn của Đại phu nhân quả nhiên cao minh, một mặt làm người lương thiện, mặt khác lại hung hăng xa lánh mẫu tử các nàng đi ra ngoài, hơn nữa còn an bài cho Dung Noãn Tâm nàng tội danh khắt khe cô cô.
Quả thật là lão hồ ly.