Lời nói của Dung Noãn Tâm dọa sợ tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đại phu nhân, xác thực, nếu thật lộ chuyện này ra ngoài, tội khi quân nhưnglà dính dấp cả gia tộc, nàng chết, bọn họ đều phải chôn theo, không có lợi lắm.
Hàm răng của Đại phu nhân cắn thật chặt.
Dung Huệ Như giận đến mức khóc rống lên, khi nào thì nàng bị chịu oan uổng như này, bị người phá hủy tương lại, còn phải nói mình là không phải.
“Tốt lắm, tất cả im miệng cho ta!” Dung Định Viễn chán ghét hét lớn một tiếng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Dung Huệ Như một cái.
Đúng lúc này, Dung Noãn Tâm đột nhiên thay đổi nhu nhược lúc trước, nàng mặt mày lạnh lùng tiến lên một bước, kiên định thỉnh cầu nói với Dung Định Viễn: “Phụ thân, con muốn biết rốt cuộc hộp phấn này là của ai, hôm nay nữ nhi may mắn không có uống rượu kia, Huệ Như cũng may mắn thoát khỏi tội đụng chạm, nhưng nếu, phấn này rơi vào trên người tiểu thư nhà khác, nói nghiêm trọng hơn chút, nếu phấn này dính ở trên người của Cửu điện hạ, phụ thân cảm thấy Hoàng thượng thật sẽ bỏ qua sao?”
Nàng nói cực kỳ vang dội, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng của mọi người, giống như đang bị ác quỷ địa ngục lấy mạng.
Nhìn lại Dung Noãn Tâm, lại khác với mới vừa rồi, mặt nàng quyết tuyệt, mặt mày hàm chứa kiêu ngạo, là quyết tâm muốn bắt được hung thủ phía sau màn này.
Trái tim Dung Định Viễn cũng ‘lộp bộp’ từng chút trầm xuống, xác thực, hôm nay Cửu điện hạ là vẫn luôn quấn Dung Noãn Tâm đòi học ảo thuật, nếu thật làm cho Cửu điện hạ gặp tai họa, như vậy. . . . . .
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cả mặt Cửu điện hạ nổi mẩn đỏ, hắn chỉ cảm thấy sau lưng rét căm căm, cổ cũng giống như muốn lệch vị trí.
“Đúng, chuyện này nhất định phải tra ra manh mối, nói, rốt cuộc hộp phấn này là người nào lấy ra!” Dung Định Viễn đã sớm nghe người ta nói qua, hộp phấn này là Dung Tú Mai đưa cho Dung Noãn Tâm.
Vì vậy, hắn nhìn Dung Tú Mai đầu tiên.
Dung Tú Mai vẫn luôn khúm núm đứng ở một bên, thấy ánh mắt sắc bén của Dung Định Viễn chuyển đến trên người của mình, cả người nàng run lên, dưới chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, run giọng nói: “Đại ca, vật này là Nhị phu nhân đưa cho ta, trong ngày thường ta cũng không bôi phấn, đúng lúc buổi chiều hôm đó, nha đầu Tích Ngọc nổi lên xung đột với Noãn Tâm, ta mới mượn hoa hiến phật, ta thật sự là không biết ở bên trong hộp phấn còn có học vấn lớn như vậy!”
Dung Tú Mai thoạt nhìn là người sợ phiền phức, nhưng lời nói lại rất mạch lạc, Dung Noãn Tâm chú ý tới, nàng cố ý nâng chuyện Chu Tích Ngọc thêu dệt cho mình, thành xung đột.
Người trong nhà cao cửa rộng, quả nhiên đều suy nghĩ linh thông, không có một người nào là nhân vật đơn giản.
Nhị phu nhân nghe xong lời này, lông mày đều dựng lên, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Dung Tú Mai một cái, lập tức buông Dung Huệ Kiều ra ‘bùm’ một tiếng, cũng quỳ xuống, vội vàng nói: “Đại lão gia, ta oan uổng, hộp phấn này ta vốn cũng không muốn đưa cho Dung Noãn Tâm, thế nào biết Tú Mai sẽ cầm đi đưa cho Dung Noãn Tâm, một khi vật này trải qua tay người khác, thì không chừng đã bị người động tay chân gì đâu?”
So với Dung Tú Mai đáng thương, có vẻ Nhị phu nhân cường thế hơn nhiều, vừa ra khỏi miệng, đã nhắm thẳng vào trọng điểm.
Đúng, vật này, một khi trải qua tay người khác, đã nói không rõ lắm.
Sắc mặt lão phu nhân tái đi, dưới chân lảo đảo, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Dung Định Viễn vội vàng đỡ được bà, ân cần nói: “Mẫu thân, thân thể ngài không tốt, thì đi nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ, nhi tử sẽ giải quyết,” Dứt lời, lập tức muốn phân phó Trương mụ đi mời đại phu, lại bị một tay lão phu nhân đè xuống.
“Làm bậy, Noãn Tâm bị khổ nhiều như vậy, hôm nay Tần thị cũng bỏ qua danh phận chính thất, mấy người trong phủ này lại còn không tha cho mẫu tử các nàng, lão thái bà ta chính là trái tim băng giá. . . . . .”
Lão phu nhân nhịn đau không khóc, bà đấm ngực, khó chịu nước mắt chảy ròng.
Dung Định Viễn nghe lời này, áy náy trong lòng cũng tăng thêm mấy phần, yên lặng cảm thấy xấu hổ vì trước đó mình hoài nghi Dung Noãn Tâm, sự thật chứng minh, Noãn Tâm vẫn là bị người hãm hại, nàng cũng chỉ là may mắn nhặt một cái mạng.
Nghĩ tới đây, hai mắt Dung Định Viễn kiên định, quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tra rõ, dẫn toàn bộ người tiếp xúc qua hộp phấn này tới!”
Phải nói người tiếp xúc qua hộp phấn này, thật đúng là không ít, từ viện của Nhị phu nhân, viện của Dung Tú Mai, đến viện của Dung Noãn Tâm, toàn bộ quỳ đầy cả đại sảnh.
“Nói, rốt cuộc hộp phấn này là từ đâu tới!”
Dung Định Viễn quát to một tiếng, gần như tất cả mọi người đều run rẩy.
Dung Noãn Tâm nghiêm túc nói: “Phụ thân, ngài như vậy là hỏi không ra được!” Dứt lời, nàng lập tức đi tới trước mặt Lưu mụ mụ phục vụ ở bên cạnh Viên thị: “Lưu mụ mụ, ngươi là lão nhân trong phủ, phấn này từ đâu mà đến, ngươi đến nói một chút trước!”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, hẳn là nha đầu Tử Đàn hôm nay mới vừa được điều giáo (người dạy dỗ huấn luyện) thả ra, chỉ thấy tay nàng đang cầm một chậu hoa hải đường, lảo đảo nghiêng ngả vọt vào.
Vừa vào cửa, nàng lập tức sắc mặt nặng nề quỳ xuống.
Vốn là, lúc Dung Tú Mai đưa phấn nàng đã bị Đại phu nhân kéo đi chịu phạt, vì vậy, cũng không có cơ hội tiếp xúc vật kia, nhưng mà, làm sao nàng lại liều lĩnh xuất hiện ở chỗ này?
Tất cả mọi người nghi ngờ.
“Không hiểu quy củ, mới vừa được thả ra, lại muốn bị phạt sao?” Khóe miệng Dung Noãn Tâm nhếch lên, cũng là sắc bén lên tiếng nói.
Tử Đàn vội vàng dập đầu mấy cái xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Hồi tiểu thư, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo!”
“Hả?” Dung Noãn Tâm nhíu mày, lẳng lặng nhìn nàng.
Tử Đàn lập tức đưa hải đường trong tay mình tới, nói: “Phấn hôm qua tiểu thư bôi ở trên hoa hải đường là có độc, người xem, tất cả hoa này đều chết héo rồi. . . . . .”
Nàng chỉ vào cánh hoa đã khô vàng này, sắc mặt nặng nề.
“Cái gì? Chết héo rồi hả? Làm sao có thể? Chẳng lẽ không phải hai vật tương khắc sao? Rõ ràng Thái y đã nói như vậy. . . . . .” Nàng vô cùng khiếp sợ quay đầu, trâm vàng sáng rõ trên đầu ‘đinh đinh’ vang dội.