“Một lời đã định! Xin hai vị Hoàng tử làm người làm chứng cho chúng ta” Dung Noãn Tâm ‘phì’ cười một tiếng, đối với Dung Huệ Kiều mà nói không thể không làm như vậy.
Với tính khí của nàng, cho dù thua cũng sẽ không nhận nợ.
Thấy Dung Noãn Tâm hoàn toàn không đặt nàng ở trong mắt, Dung Huệ Kiều tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên, nàng hấp tấp đoạt lấy cầu Jianzi trong tay nha hoàn, ném lên, hả hê nhếch lông mày với Dung Noãn Tâm, trong lúc đó vẫn không quên liếc mắt nhìn sắc mặt của Tam Hoàng tử.
Chỉ sợ là đã nóng lòng muốn biểu hiện ở trước mặt hắn.
Nha đầu này, tuổi không lớn lắm, nhưng tâm tính lại không nhỏ.
“Một, hai, ba, bốn. . . . . .” Có nha hoàn đã bắt đầu đếm, trong hoa viên lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn không chuyển mắt theo từng động tác đá cầu Jianzi nhẹ như lông vũ của Dung Huệ Kiều, ở trong lòng cũng yên lặng đếm.
“57, 58, 59. . . . . .”
Bọn nha hoàn càng đếm càng vui mừng, âm thanh lúc vừa mới bắt đầu còn nhỏ nhưng càng ngày càng lớn lên, gần như tất cả người đều cho là Dung Noãn Tâm không sánh bằng Dung Huệ Kiều, nàng nhất định thua.
“60. . .” Cầu Jianzi bị đá lên thật cao, rồi sau đó vững vàng rơi trên giầy thêu bách điểu trào minh, Dung Huệ Kiều kiêu ngạo với tiếng kêu hô của bọn nha hoàn, trên mặt bởi vì vừa vận động mà sung huyết đỏ bừng, càng lộ vẻ nàng thanh xuân bức người, hoạt bát quyến rũ.
Sau đó, nàng vươn tay, vững vàng bắt được cầu Jianzi, nắm trong tay, hả hê hất cằm nhỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo không ai bì nổi.
Chỉ là sáu mươi, có lẽ đối với những tiểu nha đầu phiến tử ở trong phủ này mà nói, đã là một con số giỏi lắm.
Nhưng Dung Noãn Tâm là người đã trải qua nửa đời tang thương, kiếp trước, ở trong hoàng cung, trong thời gian buồn chán, nàng luyện thành bản lĩnh đá cầu Jianzi có một không hai, nếu không có người quấy rầy, nàng có thể đá từ bình minh đến khi bầu trời tối đen, cầu Jianzi không chạm đất, thậm chí còn có thể biến đổi cách đá đa dạng, cùng với, vừa làm chuyện khác vừa đá.
Các phi tần khác trong cung đều vô cùng hâm mộ, Thiên Mộ Ly đã từng tán dương qua bãn lĩnh đá cầu Jianzi của nàng là độc nhất vô nhị.
Dung Huệ Kiều chỉ mới đá được vỏn vẹn sáu mươi cái đã không ai bì nổi.
Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, cũng không chú ý ánh mắt nhận định nàng chắc chắn thua của người khác, nhận lấy cầu Jianzi Dung Huệ Kiều đưa tới ném lên không trung, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng xoay người một cái, từ phía sau vững vàng đón được cầu Jianzi.
Người khác chưa từng xem qua kỹ thuật đá hiếm lạ này, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trong khoảng thời gian ngắn đến đếm cũng quên.
Ngay sau đó, nàng vừa ngẩng đầu, hai chân luân phiên, chợt nặng chợt nhẹ, đá cầu Jianzi lên giữa không trung, rồi sau đó cả người cũng nhẹ nhàng nhảy lên, lưng bàn chân giơ qua bả vai, động tác như nước chảy mây trôi, vừa tuyệt đẹp lại lưu loát, giống như nàng không phải đang đá cầu Jianzi, mà là múa một khúc động lòng người.
Thiên Mộ Ly sững sờ nhìn nữ tử đá cầu Jianzi giống như tiên nữ đang nhảy múa, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt nàng có ma lực làm cho người ta chìm đắm thật sâu, đến mức không dám chớp động hai mắt, chỉ sợ vừa chớp mắt, sẽ bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc xinh đẹp nào của nàng.
Trên mặt của nàng vĩnh viễn nở nụ cười nhè nhẹ làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng không tùy tiện, cũng không hèn mọn.
Nụ cười kia giống như đã sinh trưởng ở trên mặt của nàng, nàng rõ ràng đang cười, nhưng mà lại rất mâu thuẫn làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo xa cách.
Nữ tử như thế, là lần đầu Thiên Mộ Ly gặp.
Sự ngây thơ chưa thoát khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến tinh thần Thiên Mộ Ly bị chấn động, tim của hắn đập ‘thình thịch’, như có một cánh tay vô danh gõ vào tim của hắn một cái lại một cái, sục sôi đến mức gần như muốn nhảy ra ngoài.
Đúng lúc này, Thiên Mộ Diêu đột nhiên từ từ đếm vài số: “98, 99, 100!”
Rất dễ nhận thấy, Thiên Mộ Diêu cũng nhìn đến xuất thần, thế cho nên đôi mắt vô cùng tập trung nhìn vào một chỗ, ánh sáng tỏa ra làm cho người ta khó hiểu.
Khi hắn đếm tới 100, khóe miệng Dung Noãn Tâm khẽ nhếch lên, không tốn chút sức nào đá cầu Jianzi lên không trung, rồi sau đó ưu nhã xoay người, đứng bằng một chân, một chân còn lại duỗi về phía sau, dễ dàng đón được cầu Jianzi đang rơi xuống.
Ánh sáng lúc hoàng hôn sáng chiếu vào trên khuôn mặt của nàng, chiếu vào cầu Jianzi Ngũ Thải Tân Phân (năm sắc rực rỡ), lúc này, nàng đang đắm chìm trong ánh sáng, giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, như thực như ảo.
Tất cả mọi người giật mình.
“ Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương (*). . . . . .” Âm thanh của Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu như có như không, như thực như ảo.
(*) Trích trong Kinh thi - Kiêm gia 1.
Dịch thơ:
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
Dung Noãn Tâm hất cằm lên, trở tay ngắm nghía cầu Jianzi đang nắm trong tay.
Khóe môi nhếch lên: “Tam điện hạ, mới vừa rồi Noãn Tâm chỉ lo đá, không có đếm, không biết Tam điện hạ có đếm không?”
Nàng rõ ràng nghe được hắn đang đếm, mà lại làm bộ như không biết.
Thiên Mộ Diêu lắc đầu một cái, nghiêm giọng nói: “Không nhiều không ít, vừa đủ một trăm!”
Sắc mặt của Dung Huệ Kiều đã sớm trở nên trắng bệch, nàng đâu nghĩ đến, một dã nha đầu đến từ nông thôn lại có thể biết đá cầu Jianzi, còn đá được xuất thần nhập hóa như thế.
Một trăm, cũng không phải thực lực của nàng, nếu nàng vẫn đá tiếp, có lẽ 200, 300 cái, cũng không thành vấn đề.
Trong lòng nàng hiểu rõ, nàng thua, hơn nữa còn thua chật vật như thế, cho nên lòng kiêu ngạo của nàng không chịu được sự thất bại nghiêm trọng này, trong khoảng thời gian ngắn, thẹn quá hóa giận chỉ vào Dung Noãn Tâm, hô lớn: “Ngươi. . . . . . Ngươi đùa bỡn ta. . . . . .” Rõ ràng là cao thủ, mới vừa rồi lại giả vờ là người không biết khói lửa nhân gian.
Dung Noãn Tâm nhíu mày, nhẹ ‘Hả?’ một tiếng, không hiểu hỏi: “Ta đùa bỡn ngươi khi nào?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta mặc kệ, lần này không tính, lần tới ta lại so cái khác với ngươi, ta cũng không tin, một dã nha đầu ở nông thôn có thể chơi ra hình ra dạng hay sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Huệ Kiều đã sớm sung huyết đỏ bừng, nàng xấu hổ chỉ vào Dung Noãn Tâm, tính tình trẻ con nói năng ngoan độc, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Một nhóm nha hoàn vừa gọi, vừa đuổi theo, để tránh cho vị nhị tiểu thư này xảy ra chuyện.
Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, nàng đã sớm đoán được nàng không nhận nợ, vì vậy, cũng không thất vọng bao nhiêu.
Náo loạn như vậy, sắc trời cũng tối đi không ít, mắt thấy hoàng hôn buông xuống, đèn ở các góc trong phủ được thắp lên, Dung Noãn Tâm đang muốn xoay người rời đi.
Dư quang bên khóe mắt trong lúc vô ý thoáng nhìn Hạ Hà đang nháy mắt với Tử Đàn, trong lòng nàng hơi chậm lại, mơ hồ cảm thấy tối nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
“Tam điện hạ, Thất điện hạ, Noãn Tâm cáo từ trước!” Quay người lại, nàng dùng giọng nói sắc bén cáo từ hai vị quý nhân, không cho cự tuyệt.
Thiên Mộ Diêu ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mắt, chỉ cảm thấy nàng phức tạp khó hiểu rõ, làm cho không người nào có thể nắm lấy.
Dung Noãn Tâm cúi người, một lúc lâu vẫn không thấy đáp lại, trong lòng nàng càng không yên, không đợi hai vị quý nhân chỉ thị đã xoay người rời đi.
Hạ Hà và Tử Đàn theo sát phía sau, lại thấy ở phía trước nàng quẹo vào đường mòn đi thông qua Di Tâm viện.
Hạ Hà vội vàng tiến lên ngăn lại: “Tiểu thư, viện ngài ở bên kia. . . . . .”