Dung Noãn Tâm khẽ gật đầu với Trương mụ, khẽ cười nói: “Làm phiền Trương mụ rồi.” , liền đỡ tay mẫu thân vào phòng chính.
Bước lên nền nhà được xây bằng bạch ngọc, chỉ thấy đồ vật có giá trị xa xỉ trong phòng đều được làm từ gỗ Lim, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn Lưu Ly bát giác óng ánh vô cùng lớn rất là thu hút sự chú ý của người khác, mắt người nhìn thấy đều muốn rớt ra.
Tần Thái Vân cả kinh nín thở, bị Dung Noãn Tâm đỡ vòng qua bức bình phong Thất Thải Hà Vân có khung làm từ gỗ tử đàn với hoa văn màu ở phía trước, người đang ngồi trước mặt chính là lão phu nhân Tiết thị hai người quen thuộc.
Bây giờ lão phu nhân ở đại viện, không thể so với nhà nông mà lão phu nhân ở trước kia, bây giờ mặt mũi nàng hiền lành ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, trên người mặc gấm vóc lụa là thượng hạng màu đỏ sậm, tay áo và cổ áo đều thêu từng đóa từng đóa hoa Mẫu Đơn tinh xảo, hoa nở Phú Quý, tượng trưng cho Như Ý Cát Tường.
Trên đầu nàng đội Chiêu Quân sáo (*), ôm tóc hoa râm vào trong đó, ở giữa khảm một viên lục bảo thạch cực kỳ quý giá, vô cùng phù hợp với y phục trên người nàng.
(*) Một loại trang sức đeo trên đầu của phụ nữ thời cổ đại. Chiêu quân sáo thường được làm bằng da chồn hoặc nhung, không có chóp, trên đính ngọc, quấn xung quanh trán. Tương truyền vì Vương Chiêu Quân đã từng dùng loại vật dụng này trên đường xuất giá đến biên cương nên mới có tên gọi là “Chiêu Quân sáo“.
Sắc mặt nàng đỏ thắm, hình như hơi đầy đặn hơn trước, trên trán cũng dãn ra không ít, nhìn thấy mẫu nữ Tần Thái Vân đi vào, nàng vội vã đứng lên, đang muốn tiến lên, lại bị một cánh tay ở bên cạnh nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
Ngồi ở bên cạnh người nàng chính là Mạc thị bây giờ đã là chính phẩm phu nhân Định Bắc Hậu, chỉ thấy nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh dương cổ áo cao miệng tròn, bên ngoài khoác một chiếc áo da cừu trắng như tuyết, búi tóc trên đầu quy củ quấn ở sau ót, cài một chiếc trâm vàng cực kỳ chói mắt, cũng có vẻ đoan trang đại khí, phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ vốn được bảo dưỡng của nàng, lại vô cùng tao nhã, ý vị không giảm.
Dung Noãn Tâm vỗ nhẹ tay của mẫu thân, dư quang bên khóe mắt khẽ lướt qua, ý bảo mẫu thân không cần lo lắng, tất cả giao cho nàng xử lý.
”Noãn Tâm gặp qua lão phu nhân, gặp qua mẫu thân và Nhị thẩm thẩm (thím)!” Đi lên trước, nàng khẽ cười thỉnh an mấy vị trưởng bối, nhưng lại không có nhút nhát và lo lắng, dáng vẻ là hết sức tự nhiên, dường như trường hợp như vậy, hoàn cảnh như vậy nàng đã trải qua cả trăm ngàn lần.
Đối với lão phu nhân luôn luôn quen thuộc với nàng mà nói, ở trong lòng cũng lấy làm kinh hãi. truyệ.n ch.ỉ đượ.c đăn.g tả.i tạ.i diễ.n đà.n l.ê qu.ý đô.n.com
Trước kia Noãn Tâm chỉ đơn giản là tiểu nha đầu nhát gan, lớn lên ở nhà nông, dĩ nhiên về phương diện lễ nghi nếu so với các cô nương trong nội thành này sẽ kém hơn, nhưng hôm nay xem ra, nàng không chỉ có cách nói năng hào phóng, phong cách ưu nhã, hơn nữa còn có mấy phần khuôn cách của tiểu thư khuê các.
Nếu không phải trên người nàng vẫn mặc chiếc váy bị hỏng, có lẽ lão phu nhân đã cho rằng là mình hoa mắt, nhìn nhầm tiểu thư trong kinh thành là cháu gái số khổ của nàng.
”Thật là một cô nương làm người vừa ý, mau tới đây để cho mẫu thân tỉ mỉ nhìn một chút!” Mạc thị lập tức đứng lên, một bước đi xuống trước lão phu nhân, lôi kéo tay Dung Noãn Tâm nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, mặc dù khóe miệng hàm chứa ý cười tao nhã, nhưng Dung Noãn Tâm lại thấy được sự lạnh lùng trong mắt nàng.
Có lẽ là mình đã khiến cho nàng thất vọng, nha đầu đến từ nông thôn, không phải nên ngoan ngoãn thuận thuận, nói gì nghe vậy, đi đến chỗ nào cũng sợ đầu sợ đuôi sao?
Đúng, năm đó Mạc thị chính là đánh chủ ý này, nắm lấy sự đắn đo của nàng, thay thế nữ nhi Dung Huệ Như như hoa như ngọc của nàng gả cho Cung Thân vương Thiên Mộ Ly không có thế lực nhất, vả lại cả người luôn bị bệnh, nhưng mà Mạc thị tuyệt đối không ngờ đến, vị hoàng tử này vốn bị bệnh quấn thân, nhưng lại được Hoàng thượng sủng ái nhất, cả người hắn bị bệnh tật, cũng chỉ là lá chắn che dấu tai mắt mọi người.
Tẩy đi tất cả, là lúc nàng được nâng lên bảo tọa Quý phi, rồi lại không cam lòng để cho dã nha đầu như nàng được tiện nghi, hạ trăm phương ngàn kế, rồi lại đưa cháu gái của mình tiến cung, có địa vị Hiền Quý phi bằng với nàng, người nọ, chính là Mạc Tiêm Tiêm năm đó cùng tranh với nàng đến ngươi chết ta sống.
Nhớ tới những chuyện này, trong lòng Dung Noãn Tâm giống như có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực thiêu đốt, nhưng trên mặt nàng vẫn treo nụ cười thản nhiên như cũ, làm cho người ta nhìn không ra chút không ổn nào.
”Vậy cũng đúng, ngày thường Tâm nhi luôn luôn xinh đẹp, Thô Trung Hữu Tế (*), ngược lại với Định Viễn!” Lão phu nhân nhìn bộ dạng Đại phu nhân thật sự nhiệt tình, cũng bình tĩnh lại.
(*) Chỉ một người ăn nói, làm việc mặt ngoài dường như thô lỗ, tùy tiện nhưng trên thực tế là thẩm thận, tỉ mỉ.
Nàng lại chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, Tần Thái Vân nhất thời không biết như thế nào cho phải, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) mới vừa dãn ra lại vặn trở lại.
Tính tình Mạc thị thích tranh cường háo thắng, muốn nàng và Tần Thái Vân bình thường ngồi chung một chỗ, là tuyệt đối không thể nào, nhưng nếu an bài cho Tần thị thân phận của 'thiếp', hình như có lỗi với lương tâm.
Về điểm này, lão phu nhân cũng gặp khó khăn, nàng thở dài một cái, trước mắt cũng không tiện nhiều lời, liền phân phó Trương mụ đưa Tần thị đi xuống nghỉ ngơi.
Dung Noãn Tâm nhìn ấn đường lão phu nhân nhíu lại, dĩ nhiên trong lòng nàng hiểu ý tứ để cho mẫu thân tránh đi, ở chỗ này, nhiều người nhìn như vậy, sẽ chỉ làm nương càng thêm khó chịu.
Dù sao cũng đã sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm, thân tình vẫn còn, lão phu nhân không thể quên được.
Nàng quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu với lão phu nhân, đến nơi này, từ nay về sau nàng chỉ có thể kêu nàng một tiếng lão phu nhân.
”A, thật là một cô nương xinh xắn, ngược lại cũng không kém Huệ Như nhà các ngươi một điểm nào!” Dáng dấp phụ nhân vừa nói chuyện mi dài trán rộng, mắt dài nhỏ lại hết sức sắc bén, trên người nàng mặc một bộ váy ngắn tinh tế màu tảo miệng tròn, bên ngoài khoác áo lông Ngân Hồ ngắn, dáng vẻ trẻ hơn Đại phu nhân, nhưng cũng càng thêm hoạt bát.
Chính là phu nhân nhị phòng Viên thị, đừng nhìn mọi việc Nhị lão gia đều kính sợ Đại lão gia, nhưng mà Nhị phu nhân này một chút cũng không để Đại phu nhân ở trong mắt, ở ngoài sáng âm thầm đấu với nàng.
Kiếp trước, trong phủ này có thể nói là gà chó không yên, ba ngày bốn bữa lại xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Lời nói của Nhị phu nhân, vừa nghe ý tứ, chính là nhằm về phía Đại phu nhân, Huệ Như là thiên kim trên tay Đại phu nhân, trong kinh thành này cũng có thể được coi là tài nữ số một số hai, bên ngoài còn từng có lời đồn đãi nói nàng là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân.
Nhị phu nhân vừa nói như vậy, ý tứ chính là, ngay cả một dã nha đầu ở nông thôn cũng có thể so sánh với thiên kim tiểu thư nhà ngươi, còn được coi là Đệ Nhất Mỹ Nhân cái gì?
Lời này, đơn giản là đâm trúng chỗ hiểm của Đại phu nhân, nàng nhìn Dung Noãn Tâm, lông mày lá liễu tinh tế, sống mũi thanh tú, đôi môi anh đào mềm mại như nước, bộ dạng nói là hoa sen mới nở thật sự cũng không quá đáng, y phục rách nát trên người cũng không che lấp được vẻ đẹp của nàng?
Ở trong lòng Đại phu nhân lấy Dung Noãn Tâm so sánh với Huệ Như, trong lòng thầm than, quả thật không thể sánh bằng Huệ Như, tuy dung mạo không kém, nhưng phương diện tài nghệ, thì làm sao mà so sánh được?
Ý thức được sự chênh lệch giữa trứng gà và đá, Đại phu nhân cười, nụ cười này, đuôi mắt đầu lông mày đều mơ hồ lộ ra vẻ hả hê.
”Lời nói của Nhị đệ muội thật cũng không sai, chẳng qua Noãn Tâm đẹp là xinh đẹp tự nhiên, mà Huệ Như đẹp lại là xinh đẹp hồn nhiên thiên thành (cũng có nghĩa là tự nhiên nhưng lại hoàn mỹ hơn)!”
Nghe trong lời nói của Đại phu nhân, dường như là khen cả hai người, nhưng nghĩ kỹ lại, Dung Noãn Tâm không khỏi cười thầm, 'tự nhiên', ở trong tối nàng ta đang mắng nàng là dã nha đầu ở nông thôn.