Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 56: Chương 56: Chương 55: Thế tử yêu nghiệt (tiếp)




Mới đầu bức vẽ mẫu đơn của nàng, miễn cưỡng coi như qua đi, nhưng sau khi hắt nước trong cốc trà lên một cái, thật thần kỳ khiến cho mẫu đơn vốn khô khan giống như được giao cho sinh mệnh, ngạo nghễ nở rộ trước mặt mọi người, cảm giác giống như gặp được mẫu đơn quốc sắc thiên hương chân chính, làm cho bươm bướm không hẹn mà cùng bay tới nghỉ chân.

Âu Dương Phong nhìn Vân Lãnh Ca không chuyển mắt, nàng xinh đẹp đứng ở giữa, thân mình tuy có chút đơn bạc không nơi nương tựa, nhưng giờ phút này lại rực rỡ không một ai có thể sánh bằng.

Lãnh Thần luôn luôn lạnh lùng đối với người khác cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Lãnh Ca vài lần.

Trên mặt Lâm Hải Bác lại lộ ra vẻ an ủi, trong lòng muốn cất tiếng cười to, quả nhiên là nữ nhi của Huệ Tâm, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy mà.

Các phu nhân tiểu thư chụp đầu vào nói nhỏ, khắp nơi trong kình thành đều đồn đại Vân Lãnh Ca vô tài vô đức là người ít học, nhưng bức tranh tuyệt diệu kia lại có thể do nữ tử ấy vẽ được sao?

”Tốt, không hổ là nữ ngoại tôn của Tả Tướng, hoạt bát khóe léo, thưởng.” Hoàng thượng nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Vân Lãnh Ca, sau đó chậm rãi nói.

Hoàng hậu mỉm cười phân phó ma ma phía trong tiến lên trước đưa một cái khay cho Vân Lãnh Ca, bên trên đặt hai hộp gấp, một đôi vòng tay đá quý được bày bên trong hộp.

Trong ánh mắt của Hoàng hậu lộ ra nhiều điểm vừa lòng, hiển nhiên là bức họa mẫu đơn này đã giành được rất nhiều hảo cảm của nàng, hơn nữa nàng lại chủ động xin biểu diễn trước, gián tiếp giải vây cho Thái tử.

Vân Lãnh Ca xoay người cúi đầu cung kính tiếp nhận phần thưởng, vừa nhìn đã biết hai vòng tay này có giá trị xa xỉ, màu sắc đá quý chói lọi, vàng lượng tràn đầy khuôn mẫu tròn, hoa văn điêu khắc phức tạp, vô cùng tinh xảo.

”Vân tiểu thư, bản cung rất thích bức họa này, đưa cho bản cung được không?” Lần đầu tiên trong tiệc tối Hoàng hậu mở miệng nói.

”Nương nương thích bức họa vụng về của thần nữ, là vinh hạnh của thần nữ.” Vân Lãnh Ca đang lo không biết có nên chủ động mang tranh về hay không, ngỗ nhỡ nó chẳng may lưu lạc vào trong tay nam tử, đến lúc đó bị người khác phát hiện, vậy bản thân mình có lý cũng không nói rõ được.

Hoàng hậu càng thêm vừa lòng, nếp nhăn theo ý cười nơi khóe mắt càng trở nên tinh tế, phân phó cung nữ tiếp nhận bức họa mẫu đơn trong tay.

”Xem ra lời đồn không tin được, dân gian đều nói dòng chính nữ Vân phủ không biết chữ, cực kỳ thô tục, thì ra đều là giả.” Thượng Quan Hạo không nghĩ tới bản thân trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, nghĩ có biện pháp nhục nhã Tả tướng, lại chó ngáp phải ruồi để cho Vân Lãnh Ca nổi bật.

Miệng Thượng Quan Hạo nói không thể tin, nhưng lại không có một chút ý tứ tán thưởng, đem những lời bình luận ở trên phố nói ra, rõ ràng là có ý muốn cười nhạo nàng.

”Ngũ hoàng tử vừa mới nói với Thái tử không cần quá tin tưởng những lời nói vô căn cứ này, mới đảo mắt một cái mà Thái tử đã quên rồi sao?” Thượng Quan Thành còn chưa kịp trả lời lại một cái mỉa mai, trong mắt Mộ Dung Diệp mang theo ý cười, lại nghiêng mắt lệch sang một lên, chậm rãi nói.

Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh, Mộ Dung thế tử đang tỏ ra bất bình cho Vân Lãnh Ca sao?

Vân Lãnh Ca lặng lẽ quan sát, có rất nhiều ánh mắt ái một của chúng thiên kim tiểu thư nhìn về phía Mộ Dung Diệp, một giây sau, ánh mắt ghen tị nồng đậm chuyển về phía mình, một trong số các vị đó còn hận không thể ăn sống nuốt tươi mình.

Trong lòng Vân Lãnh Ca không ngừng kêu khổ, chuyện này mắc mớ gì đến nàng, tục ngữ nói hồng nhan họa thủy, vậy giờ đây nam sắc cũng không kém nha.

”Có thế gần đây Thái tử hoàng huynh khí huyết không thông, tích tụ trong lòng, luôn níu chặt lấy một ít việc nhỏ không tha, trí nhớ dễ dàng bị suy yếu, có thể lý giải được.” Thượng Quan Thành đảo mắt nhìn qua Thái tử và Vân Lãnh Ca đang đứng một chút, nhìn khuôn mặt xanh mét của Thái tử, thâm tình vô cùng tốt mở miệng nói.

Thượng Quan Thành đây là muốn cười nhạo Thái tử lòng dạ hẹp hòi, bởi vì một chút việc nhỏ mà ghen ghét người khác, làm cho khí huyết bản thân tắc nghẽn.

”Ngũ hoàng tử nói có lý, bản Thế tử cảm thấy không cần nói cũng có thể hiểu, kính Ngũ hoàng tử một chén.” Trong mắt Mộ Dung Diệp tràn đầy ý cười, khóe miệng cong lên, khoảnh khắc ấy khiến cho mọi người cảm thấy như băng tuyết khắp nơi đang bị hòa tan.

Cười vui giảm bớt, bên trong vườn sát khí đằng đằng tuôn chảy.

”Vân tiểu thư về chỗ đi.” Khi Vân Lãnh Ca đứng đến mức hoa mày chóng mặt, rốt cuộc cũng nghe được một tiếng mệnh lệnh của Hoàng thượng, âm thanh ấy đối với nàng mà nói giống như tiếng của trời, vội vàng hành lễ chuẩn bị cáo lui.

Không biết có phải do nàng đứng lâu, khiến nàng sinh ra ảo giác hay không, lúc hành lễ nàng giống như bắt gặp đôi mắt phong lưu cực hạn của Mộ Dung Diệp đá lông nheo với nàng, thân mình quỳ trên đất không khỏi run rẩy, nhưng lúc nàng nhìn lại, lại giống như mây khói thổi qua, biến mất không còn chút dấu vết.

Vân Lãnh Ca không phải người nhiều chuyện, nhìn thấy không có gì, liền dứt khoát trở về chỗ ngồi của mình, chịu đựng từng đợt đau đớn từ trong não truyền đến.

”Lãnh Ca ngươi không sao chứ.” Vân Lãnh Ca đang chuyên tâm đối phó cơn đau trong đầu, lão phu nhân bên cạnh quay đầu lại giống như quan tâm hỏi nàng.

Không nghĩ tới từ sau khi Vân Lãnh Ca tỉnh lại, không chỉ trở nên có tri thức hiểu lễ nghĩa, mà còn là nữ tử có tài nghệ xuất chúng như vậy, là tôn nữ có cả sắc và nghệ như thế, đây nhất định là chuyện cực kỳ tốt đối với Tướng phủ.

”Tổ mẫu, cháu gái không sao.” Sắc mặt Vân Lãnh Va trở nên trắng bệch nhưng vẫn cố tươi cười nói.

Lão phu nhân là người giả nhân giả nghĩa, vừa rồi Thái tử nhắm vào nàng, lão phu nhân và Vân Bá Nghị không ai dám mở miệng nói, sợ mình liên lụy đến Tướng phủ các nàng, bây giờ chẳng những mình giải vây được còn thắng được phần thưởng, lập tức liền giả dạng một hình tượng từ ái đến ân cần quan tâm thăm hỏi mình.

Bức tranh này thoạt nhìn vẽ cực kỳ đơn giản, nhưng thật ra không phải vậy, kỹ thuật này là do đời trước nàng muốn lấy lòng sư phụ nên mới học, tất cả đều phụ thuộc vào độ mạnh yếu của nét bút, nếu Hoàng thượng vừa lòng mẫu đơn lúc trước, vậy nàng sẽ không cần phải sử dụng đến ly trà thơm, về sau Hoàng thượng lại cố ý gây khó dễ, Vân Lãnh Ca không có biện pháp. chỉ có thể dùng tới thứ đã chuẩn bị ở phía sau, đành dựa vào thứ đã lưu lại hắt ly trà thơm lên bức tranh, mới có cảnh mẫu đơn nở rộ trong thịnh yến như vậy.

Không thể không nói nàng đã dùng rất nhiều tâm tư, vẽ tranh với nàng đã là một thứ mới lạ, vận dụng tất cả tâm tư để nhớ lại những kiến thức trước kia, hắt trà cũng phải hắt đúng lúc, bằng không chẳng những mẫu đơn không nở rộ, mà còn có thể làm nét mực loang lổ, rối tinh rối mù, đến lúc đó nhất định sẽ khiến mặt rồng tức giận.

Về phần bươm bướm, nàng đã sớm thả phấn hoa trong tay áo vào trong ly trà từ trước, bươm bướm ngửi thấy hương mà tết, tất nhiên sẽ đậu trên bức họa.

Cung yến đến lúc này, Vân Lãnh Ca cho rằng nên vẽ một dấu chấm tròn rồi.

”Hôm nay trẫm thấy Vân tiểu thư vẽ mẫu đơn nở rộ, nghĩ mẫu đơn trong ngự hoa viên cũng vừa vặn nở, các vị ái khanh và phu nhân tiểu thư liền lưu lại ngắm hoa đi, trẫm sẽ sai người chuẩn bị bữa tối.” Một câu nói như thiên lôi cuồn cuộn, trong lúc nhất thời như muốn tróc da lóc thịt Vân Lãnh Ca.

Tất nhiên là mọi người không dám từ chối, đều cười xưng bọn họ cũng có ý đó, tạ Hoàng thượng ân điển.

”Các ngươi tùy ý.” Hoàng đế cười nói, liền cùng Hoàng hậu đi đến ngự hoa viên.

Các phu nhân và tiểu thư thân mật líu ríu đi thành từng đám, làm bạn cùng ngắm hoa.

”Biểu tỷ, chúng ta đi ngắm hoa đi, ngự hoa viên thật sự có rất nhiều hoa đẹp.” Thấy mọi người ào ào rời đi, Lâm Thư Hàn cũng không khỏi động tâm suy nghĩ, hưng trí dạt dào nói.

”Các ngươi đi đi, ta vừa nhìn thấy mấy tỷ muội muốn qua gặp tâm sự một chút, người trẻ tuổi ở cùng nhau vui đùa thoải mái chút đi.” Lão phu nhân cười nói.

Vân Lãnh Ca cười cáo lui, tùy ý để Lâm Thư Hàn kéo mình đi đến chỗ sâu nhất trong ngự hoa viên.

Chạng vạng đầu xuân có chút lạnh, một trận gió nhỏ thổi đến làm cơn của Vân Lãnh Ca dịu đi rất nhiều.

”Biểu tỷ, vừa rồi đa tạ ngươi.” Đứng bên cạnh một bồn hoa thược dược, Lâm Thư Hàn hốc mắt đỏ ửng nói chuyện.

Nếu mình cũng có cầm kỳ thư hạo, sẽ không khiến tổ phụ khó xử như vậy, biểu tỷ vì nàng mà phải lên đài khiến Thái tử cười nhạo.

”Nghĩ gì vậy, chính Thái tử điện hạ là người điểm ta lên biểu diễn, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Vân Lãnh Ca cười nhẹ một tiếng, chỉ chỉ lên chóp mũi của nàng ta.

”Biểu tỷ, ta không phải là tiểu hài tử, những cái này ta đều biết.” Thấy Vân Lãnh Ca coi nàng như một tiểu hài tử mà lừa gạt, Lâm Thư Hàn bất mãn, miệng hừ một tiếng, nói.

Vân Lãnh Ca kinh ngạc, mười ba tuổi ở thời hiện đại còn chưa học hết chín năm giáo dục bắt buộc đâu, ở triều đình cổ đại này lại có chút hiểu biết, cảm thấy thổn thức không thôi, quả là hoàn cảnh tạo con người, một phương khí hậu dưỡng lên một người, không thể đánh đồng.

”Đúng đúng đúng, ngươi lớn rồi, hai năm nữa có thể tìm được một lang quân như ý để thành thân rồi.” Vân Lãnh Ca đối với vẻ mặt luôn luôn ôn hòa của nàng đều cười nói.

”Biểu tỷ thật là hư, ta mới không cần lập gia đình đâu.” Lâm Thư Hàn thất vọng đau khổ mặc dù bình thường là cô nương có chút thành thục thông minh, nhưng đến cùng cũng chưa nhìn thấy sự đời, mặt đỏ bừng bừng, chạy đi.

Đem những lời đã nói với Vân Lãnh Ca quên hết không còn một mảnh.

Hai mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa đầy ý cười, tâm tình phiền muộn cũng trở nên thoải mái không ít, nhưng gió lạnh khẽ thổi khiến nàng chợt tỉnh ngộ, đây là nơi nào, vừa rồi Lâm Thư Hàn kéo nàng tới nơi này, minh đau đầu cũng chưa kịp quan sát đường đi, hiện giờ nàng chạy mất, mình nên trở về đường cũ như thế nào, nghĩ đến đây, Vân Lãnh Ca có chút ảo não, oán hận bản thân mình không nên nhất thời nhanh mồm nhanh miệng để cho nàng rời đi.

Nơi này cực kỳ hẻo lánh, yên tĩnh không tiếng người, trong lòng nghĩ chắc phải chờ nàng ta tới tìm mình trở về thôi, Vân Lãnh Ca thả lỏng tinh thần, rảnh rang nhìn hoa nở, đây chính là đơn thuần thưởng thức cảnh đẹp.

”Vân tiểu thư cũng ở trong này, xem ra bản Thế tử và ngươi tương đối có duyên đấy.” Tâm tư Vân Lãnh Ca đang bay bổng trên chín tầng mây, phía sau chợt truyền đến thanh âm lười nhát, còn mang theo một chút ý cười không dễ phát hiện.

Tay Vân Lãnh Ca đang vuốt ve đóa hoa thược dược chợt cả kinh, quay đầu nhìn lại.

Mộ Dung Diệp đang lười biếng dựa vào cây đại thụ lớn cách đó năm thước, một trận gió thổi qua, những cánh hoa nhỏ màu trắng trên câu bay bay trong gió, rơi xuống vạt áo của hắn, tóc dài đen tuyền búi cao hơi tung bay, càng làm lộ ra khuôn mặt tai họa của thế nhân, những sợi tóc bị thổi bay toán loạn làm cho khuôn mặt hắn càng trở nên kiên nghị.

Vân Lãnh Ca nhìn mỹ nhân không giống người phàm này, im lặng một hồi.

Vừa rồi ở trong bữa tiệc yêu nghiệt này dẫn hoa đào tới làm hại mình bị nhiều người ghét, thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bây giờ lại đến chào hỏi, khẳng định là không có ý tốt.

Nàng sững sờ cúi người thi lễ với hắn, thầm nghĩ chờ hắn mở miệng thôi, lấy bất biến ứng vạn biến.

”Vì sao Vân tiểu thư không nói chuyện, hay là bị dung mạo anh tuấn đến có thể giết chết một con nai của bản Thế tử mê hoặc.” Thấy Vân Lãnh Ca dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, Mộ Dung Diệp cảm thấy nàng thật đáng yêu, không nhịn được muốn trêu chọc nàng.

Vân Lãnh Ca muốn hộc máu, cái gì mà có thể giết chết một con nai? Nghĩ nàng là người đần độn sao.

Còn nữa, hai chữ anh tuấn này không phải để hình dung hắn, mà là yêu nghiệt mới đúng.

Vân Lãnh Ca nghe vậy liền nói, “Thế tử, dung mạo của ngươi quả thật là thượng thừa, thậm chí còn đẹp hơn so với tiểu nữ, tiểu nữ mặc cảm, nhất thời nhìn đến thất thần, mong rằng Thế tử thứ lỗi.”

Dứt lời, Vân Lãnh Ca hận không thể đánh cho mình một cái bạt tai, Mộ Dung Diệp là đại gia nghiệp lớn, võ công cao, vừa có chính sách vừa có đối sách, không giống như mình chỉ là một nữ tử không quyền không thế không thể phản kháng.

Vừa muốn giải thích, liền nghe thấy giọng nói mang theo tức giận của Mộ Dung Diệp vang lên: “Ngươi thật to gan, ngươi có biết bản Thế tử ghét nhất người nào nói dung mạo của ta đẹp hơn nữ tử không? Ngươi có biết ba năm trước có người nói như vậy đã bị bản Thế tử phạt roi ba ngày ba đêm ở biên cương không.”

Vân Lãnh Ca vừa mới chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi liễn nghẹn lời, khen hắn quá đẹp cũng là sai sao?

Hơi thở của yêu nghiệt này thật là cường đại, khiến ý niệm muốn chạy trốn của Vân Lãnh Ca biến mất, hắn là chiến thần, võ công đã đạt tới đỉnh cao, mà bản thân mình đến khinh công cũng còn chưa lĩnh ngộ được, không chừng đến lúc đó chạy trốn không thành còn mang tội danh chạy tội.

Hắn có thể tùy ý xử phạt người, vậy bản thân mình không phải là đối thủ của hắn.

”Thế tử, tiểu nữ có tội, từ nhỏ mắt của tiểu nữ không tốt lắm, bị hoa mắt, kỳ thật ngài uy vũ bất phàm khí thế hiên ngang, lại là trụ cột của nước nhà, tiền đồ không ranh giới.” Nghĩ đến kết cục bản thân mình ngày đêm bị phạt roi, Vân Lãnh Ca không ngừng run rẩy, đành nói lời khen tặng trái với lương tâm.

Mộ Dung Diệp không thay đổi tư thế, sắc mặt chưa biến đổi, mi dài nhíu lại, nụ cười nơi khóe môi như ẩn như hiện, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Lãnh Ca một cái, sau đó lại khẽ thở dài một tiếng.

Quanh thân Mộ Dung Diệp toát lên một loại ma lực tà mị, cho dù là người có định lực như Vân Lãnh Ca cũng không tránh khỏi tim đập loạn nhịn khi nhìn yêu nghiệt này.

”Thế tử, tiểu nữ không có ý đó, nếu có mạo phạm xin ngài giơ cao đánh khẽ, tiểu nữ xin được cáo lui trước có được không?” Vân Lãnh Ca nổi lên cảnh giác, tuyệt đối không thể chọc vào nam nhân này, tính tình âm dương bất định, người này giết người đều dựa vào cảm hứng.

”Thế nào? Đắc tội với bản Thế tử lại làm như không có chuyện gì sao? Lấy một lí do thoái thác để lừa ta rồi muốn bỏ đi là xong chuyện?” Mộ Dung Diệp vươn bàn tay to, tiện tay phủi đi đóa hoa nhỏ rơi trên vai, khóe miệng hơi cong, trong đôi mắt đen lóe lên một tia đùa cợt.

Vân Lãnh Ca khốn đốn, đón nhận cặp mắt thâm thúy mê người kia, mạc dù không sắc bén, nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác toàn bộ tâm tư đều bại lộ trước mặt hắn, da đầu không khỏi run lên.

Âm thầm kêu khổ, mình chẳng qua chỉ thuận miệng nói thật một câu thôi, sao Mộ Dung Diệp lại nhất quyết không tha như vậy, chẳng lẽ giống như ở Xuân Thượng lâu lần trước, hắn đúng là tiểu nhân có cừu tất báo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.