Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 58: Chương 58: Chương 56 (2)




“Mài mực cho Thế tử.”

Vân Lãnh Ca vừa bước nhanh vào thư phòng, còn chưa được nghỉ một chút, tiếng nói trầm thấp đã chậm rãi vang lên.

Ngước mắt nhìn lại, Mộ Dung Diệp ngồi trên mặt ghế sau bàn gỗ rộng lớn, đều thu lại vẻ tùy tâm sở dục một chút cũng không để ý đến của dĩ vãng, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng không biết đang suy nghĩ cái gì, thân thể cao to cũng ngồi thẳng tắp đoan chính, hoàn toàn không giống vẻ tùy ý không tập trung như ở trong yến hội.

Mộ Dung Diệp như vậy, như là một bảo kiếm được rút ra, sắc bén sáng lóng lánh, lộ ra sự sắc sảo, làm cho Vân Lãnh Ca rụt rè từ trong đáy lòng, mơ hồ cảm thấy đây mới thật sự là Mộ Dung Diệp.

Vậy hắn ta biểu hiện như vậy ở trước mặt người ngoài, đều là do hắn ta ngụy trang rồi, nhưng như vậy là không muốn cho người khác biết, tại sao lại phải để cho mình thấy?

Biết càng nhiều nhuyện bí mật, càng dễ bị cuốn sâu vào dòng nước xoáy, kèo theo sự tranh đấu vĩnh viễn không có ngày yên.

”Thế tử như thế này là sao?” Vân Lãnh Ca cũng không có bất kỳ động tác gì, đứng thẳng ở trước cửa thư phòng, đôi mắt tĩnh mịch như giếng cổ nhìn Mộ Dung Diệp nhàn nhã dựa ở trên ghế.

Lời nói không được đáp lại, hiển nhiên vẫn còn có dư âm cứu vãn, nếu mình mở cửa sổ trên mái nhà ra, chỉ sợ đành phải bước trên con đường không lối về.

Nghe được câu hỏi lập lờ nước đôi của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp nhíu mày, trong mắt hiện lên một hào quang nghiền ngẫm không rõ hàm xúc, đổi chủ đề nói: “Không vì sao, chỉ là muốn cho Vân tiểu thư mài mực cho Thế tử, đổi lại là hóa giải tội bất kính mà ngươi vừa phạm.”

Thấy Mộ Dung Diệp không muốn giải thích cho động tác của hắn ta, Vân Lãnh Ca khẽ cắn môi dưới, híp híp mắt, chậm rãi đến gần bên bàn viết, nghe lời mài mực giúp hắn.

Trong lòng hạ quyết tâm hôm nay coi như người mù, dựa theo phân phó của hắn mau chóng làm tốt yêu cầu của hắn, có thể sớm trở lại yến hội.

Mộ Dung Diệp như ngôi sao bí ẩn, biến hóa khó lường, như có điều suy nghĩ nhìn bàn tay nhỏ bé đang chuyên tâm mài mực của Vân Lãnh Ca, trong lúc này thư phòng im lặng, chỉ có tiếng mực ma sát với nghiên mực mà thôi.

”Thế tử, nước mực quá nhiều dễ dàng khô cạn, nếu Thế tử cảm thấy đã đủ có thể mang tiểu nữ rời đi?” Vân Lãnh Ca vòng tay mài mực, không chớp mắt nhìn chằm chằm nghiên mực trên bàn, lặng lẽ hỏi.

”Nói một chút xem hôm nay ngươi thấy cái gì? Vừa rồi nghĩ cái gì?” Đột nhiên Mộ Dung Diệp không đầu không đuôi hỏi một câu.

Lúc này Vân Lãnh Ca hoài nghi không biết Mộ Dung Diệp có phải là rảnh rỗi đến bị khùng không có việc gì tìm mình chơi rồi hay không nữa, không có gì đặt cho nàng một tội danh rồi mang nàng đến cái nơi yên tĩnh này mài mực cho hắn, nhưng hắn lại giống như không có suy nghĩ muốn viết chữ trong đầu, lại hỏi vài vấn đề mà mình không hiểu.

Thấy hắn hỏi hôm nay mình chứng kiến việc gì, tay mài mực của Vân Lãnh Ca dừng lại, nghi hoặc quanh quẩn trong lòng thật lâu mà không tan, cẩn thận đáp: “Thế tử có tư thế của người trời, thần nữ ở bên trong vườn ngẫu nhiên gặp Thế tử, hành lễ rồi lập tức cáo lui.”

Lời nói quanh co vừa phải, không nói bản thân mình đi theo Mộ Dung Diệp đến Tê Nhạc cung, bảo toàn danh tiết, lại nói mình ngẫu nhiên mới gặp hắn, miễn cho Mộ Dung Diệp bịa đặt cho mình cái tội danh bất kính.

”Không đúng, ngươi ngẫu nhiên gặp bản Thế tử ở trong vườn, như là hận không gặp sớm hơn, vì vậy thoải mái tán gẫu một phen.” Mộ Dung Diệp nhìn thẩn thể hấp dẫn hoạt bát của Vân Lãnh Ca khẽ run lên, đôi mắt đen hiện lên một tia gì đó, lại biến mất quá nhanh, làm cho người ta không kịp bắt lấy.

Thấy Mộ Dung Diệp mặt không đỏ thở không gấp nói chuyện căn bản không có, Vân Lãnh Ca chán nản, xem ra bản thân đánh giá hắn ta quá thấp, hắn ta chẳng những là tiểu nhân, còn rất vô lại.

Nếu mình theo lời của hắn ta mà trả lời, chỉ sợ sẽ thành cái bia trong trường luyện võ cho người người luyện bắn, đoán chừng nữ tử toàn thành sẽ hận không thể rút gân lột da nàng ra, người người hận không thể gặp mình là giết mất.

Nhưng vì sao Mộ Dung Diệp lại để ý khoảng thời gian chung đụng với mình như vậy. trong lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, chỉ sợ Mộ Dung Diệp dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn mình làm bằng chứng giả cho hắn ta?

Điều mình không muốn nhất chính là bị cuốn ở trong vòng xoáy tranh đấu, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được.

”Ừ,vậy không bằng nói thật? Vân tiểu thư không cần khó xử đến tận đây, cũng tốt, từ trước đến nay bản Thế tử luôn luôn thành thật, cũng không muốn miệng đầy lời nói dối, tình hình thực tế vẫn nên nói thì hơn, Vân tiểu thư cho rằng như thế nào?” Thấy đôi mi thanh tú của Vân Lãnh Ca khép lại, lực đạo mài mực tăng thêm rất nhiều, khóe môi khó xử mím chặt, Mộ Dung Diệp mặt không đổi sắc, thong dong yếu ớt cười tiếp tục nói.

Một tiểu thư bình thường không nghĩ đến cũng đoán được dụng ý của hắn, xem ra nàng cũng không tính là không biết, có chút thông minh, làm cho người như vậy đối mặt với vấn đề khó dễ, cũng như là một chuyện tốt.

Vân Lãnh Ca giật mình trong lòng, quả thực là tức giận không cam lòng, rõ ràng hắn ca ngợi mình thành thực, nếu thật là thành thực thì lời nói... cũng sẽ không nói ra lời hận chỉ không gặp sớm thoải mái tán gẫu trong vườn, mà trong lời nói lộ ra ý uy hiếp khiến cho nàng cau chặt đôi lông mày lại.

Cũng được, gì đó mà hôm nay cùng ở một chỗ với Mộ Dung Diệp, cũng không tính là nói dối, đến khi hắn muốn lợi dụng thời gian này như thế nào, đó là chuyện của hắn ta, không hề có nửa phần quan hệ với nàng.

”Tiểu nữ ngẫu nhiên gặp Thế tử, không khéo tiểu nữ lại lạc đường, Thế tử tốt bụng, dọc đường dẫn tiểu nữ rời đi.” Nghĩ đến đây, Vân Lãnh Ca so sánh nguy hại đối với hai bên, hai người đều không thể làm, vì vậy nói ra một phương pháp xử lý an toàn, hi vọng vị Thế tử Mộ Dung bắt bẻ cay nghiệt này có thể vừa lòng.

Nếu như nói mình và Mộ Dung Diệp không coi ai ra gì nói chuyện phiếm ở hoa viên, tin đồn truyền ra sẽ nói nàng chủ động thông đồng với Mộ Dung Diệp, muốn trở thành thế tử phi của vương phủ Mộ Dung, chẳng những dẫn tới bất mãn, ghét hận của những người yêu mến Mộ Dung Diệp, mà thanh danh của mình cũng tràn đây nguy cơ. Nhưng nếu nói sự thật, đầu tiên tội danh đắc tội với Mộ Dung Diệp sẽ khiến mình khó lòng giãi bày, không nói đến hạch tội mà địa vị mình vất vả mới đứng vững tỏng Tướng phủ cũng lập tức bị phá vỡ, lật úp cuộc sống yên ổn mình muốn.

Lại đến việc hai người cùng trong một thư phòng, nếu như người bên ngoài biết rõ, Vân Lãnh Ca ngẫm lại cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Mộ Dung Diệp đã không muốn viết chữ, Vân Lãnh Ca cũng lười làm chuyện vô ích, tay ngừng mài mực, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Mộ Dung Diệp, ánh mắt trong sáng mang theo một tia cầu khẩn.

Thả nàng một con đường sống nha, nàng ăn nói khép nép cầu khẩn như vậy rồi.

Đuôi lông mày của Mộ Dung Diệp khẽ nhúc nhích, hiếm khi thấy được bộ dáng khiêm tốn cẩn thận như vậy của Vân Lãnh Ca, nhưng quả thật mình bức nàng quá, trên gương mặt xẹt qua một tia cười nhạt, mục đích đã đạt, cũng không muốn làm khó con mèo nhỏ này thêm.

Mộ Dung Diệp có ý định khác chậm rãi nói: “Vân tiểu thư vô cùng thông tuệ, nhưng ngàn vạn không cần phải thông minh quá sẽ bị thông minh hại, miễn cho mâu thuẫn trước sau làm mất đi phần nhu thuận lanh lợi trời sinh, bản Thế tử cực kỳ chán ghét loại người này, để cho ta không nhịn được ném nàng vào sông cho cá ăn.”

Ánh mắt mỉm cười của Vân Lãnh Ca đông lại, đây là cảnh cáo mình từ đầu đến cuối, nói chuyện không cần phải trước sau không giống, bằng không nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho mình. Mộ Dung Diệp quyền thế ngập trời, ở trong kinh thành có thể đi ngang, nghĩ muốn xử trí một nữ tử tay trói gà không chặt là quá dễ dàng.

Đương nhiên Vân Lãnh Ca không làm chuyện ngu như vậy, kích cần khom mình, nhẹ giọng nói cám ơn: “Tiểu nữ hiểu được, tiểu nữ là một người lười, chuyện phí sức mà chẳng có kết quả tốt tất nhiên sẽ không làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.