“Sau này sẽ có người truyền ngươi tiến cung, lúc đó ngươi có thể nói nhiều thêm một câu.” Giọng Mộ Dung Diệp như từ Cửu Trọng Thiên truyền đến, mơ hồ làm cho người ta nghe không rõ.
“Câu đó là câu gì?” Vân Lãnh Ca nắm chặt ngoại bào trên người, lên tiếng hỏi.
“Ngươi ngẫu nhiên thấy bản Thế tử ở hoa viên, trông thấy ta cùng một nam tử thâm tình ôm nhau, ngươi vì kinh hãi nên vô ý bại lộ vị trí, bị bản Thế tử bức hiếp không được nói ra, sau đó chúng ta cùng đi đến yến hội ở Ngự Hoa Viên.” Đột nhiên Mộ Dung Diệp xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đôi mắt khó có thể tin của Vân Lãnh Ca, đôi mắt lóe sáng, trầm giọng nói.
Tâm tình của Vân Lãnh Ca thực sự là không phải dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung nữa, đôi mắt đẹp mở to nhìn Mộ Dung Diệp tròng mắt như sắp rớt ra, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở mấy lần cũng không phát ra được tiếng.\
Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, dường như hơi khẽ cười, vuốt vuốt mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Cứ thuận theo mà làm, từ trước đến nay bản Thế tử không để ý đến ánh mắt của người đời làm việc tùy theo sở thích của mình, ngươi cần gì phải có bộ dáng kinh hãi này chứ.”
Vân Lãnh Ca ở trước mặt hắn vẫn luôn dùng sắc mặt không hề thay đổi, làm việc không sợ hãi, ngoại trừ việc ngẫu nhiên bị chính mình chọc cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây vẫn là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng nghẹn họng trân trối nhìn mình, thú vị nhìn nàng khẽ mở đôi cánh môi hồng nhạt.
Vân Lãnh Ca nghĩ quả nhiên là không tầm thường, đúng là yêu nghiệt, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được, lại còn đặt ở trên người hắn, nói mây trôi nước chảy, điềm nhiên như không như vậy, cái loại da mặt này có thể so với độ dày của tường thành. Trong lòng Vân Lãnh Ca không khỏi cũng có chút khâm phục.
“Vân Lãnh Ca có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, ánh mắt né tránh nhìn bản Thế tử như vậy là chuyện gì?” Thấy bộ dạng Vân Lãnh Ca muốn nói nhưng lại do dự, trong mắt Mộ Dung Diệp thoáng hiện chút tức giận, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu nhíu, hắn nhận tội như vậy nàng không chào đón?
“A, ý tiểu nữ là Thế tử nhìn xa trông rộng, ngài làm việc thật có phong cách, tiểu nữ vô cùng bội phục.” Vân Lãnh Ca run rẩy người, khóe môi cong cong, mỉm cười nói. Buổi tối đầu xuân vẫn còn rất lạnh, nhất là ngày mai còn muốn mưa, lúc này lại có cơn gió mát lướt qua, làm cho nàng cả người chỉ mặc một bộ trung y khẽ run lạnh.
“Vân Lãnh Ca, thực sự vuốt mông ngựa không phải là phong cách của ngươi, ngươi càng nói như vậy bản Thế tử càng chán ghét, nói thật đi.” Không đếm xỉa đến Vân Lãnh Ca đang lạnh run, Mộ Dung Diệp như cười mà không phải cười lành lạnh liếc nàng một cái, hừ một tiếng nói.
Vân Lãnh Ca trừng mắt nhìn, trên đời còn có người không thích được người vuốt mông ngựa ư, nghiêm mặt nói: “Có ngàn vạn biện pháp, vì sao Thế tử lại chọn cách không giống người thường vậy, tiểu nữ khó hiểu.” Nhấn mạnh chữ “không giống người thường” một chút.
“Bản Thế tử không thích phiền toái, phương pháp này một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Đột nhiên trên mặt Mộ Dung Diệp toát ra một chút vui vẻ, nghiêng đầu, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng thật sự bản Thế tử thích nam sắc ư?”
Vân Lãnh Ca vừa khôi phục lại bình tĩnh đột nhiên lại bị kinh hãi, ánh mắt sắc cao thấp nhìn kỹ Mộ Dung Diệp một phen. Hắn cũng không động, tùy ý Vân Lãnh Ca cẩn thận dò xét, đáy mắt thoáng qua tia chờ mong nhưng lại được che giấu rất tốt.
Mộ Dung Diệp lớn lên tướng mạo còn đẹp hơn nữ tử ba phần, trên thế gian này muốn tìm dung mạo hơn được hắn chắc là không có mà hắn lại là Chiến thần Đông Dương nắm quyền thế, uy danh lan xa khắp đất nước này, muốn tìm nữ tử hoàn toàn xứng với hắn quả thật là khó tìm, có lẽ nam tử thì có chút hi vọng.
Vân Lãnh Ca càng tự đánh giá càng càng thấy có thể, cực kỳ đồng ý với câu hỏi của hắn, từ trước đến giờ Mộ Dung Diệp nói chuyện luôn là bắn tên có đích, có lẽ hắn thật sự thích nam tử?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Vân Lãnh Ca trở lên lung linh rực rỡ, ánh sáng chói mắt cực lực phát ra từ trong mắt nàng.
Ừ, nàng quyết định môt chủ ý, tạm thời không thể nói, sau khi xác nhận mới bắt đầu hành động.
“Ha ha, Thế tử không phải là người thường, phương pháp này rất tốt rất tốt.” Đột nhiên Vân Lãnh Ca thay đổi giọng điệu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như được trải lên một tầng ngũ sắc, xinh đẹp động lòng người, nói cười ríu rít tán dương.
Mộ Dung Diệp kinh ngạc nhìn nàng một cái, một màn chuyển biến từ kinh ngạc sang kinh diễm sáng rọi của nàng đều ở trong mắt hắn, có chút tò mò vì sao nàng chuyển biến nhanh như vậy, giọng nói còn vô cùng chân thành, cố tình muốn tìm hiểu một phen. Nhưng nghiêng mắt nhìn thấy nàng không ngừng xoa xoa bàn tay nhỏ bé, nghĩ đến trên người nàng còn có độc tính chưa hết lại cảm mạo khó tránh khỏi làm trễ nải kế hoạch của mình, đúng lúc thời gian không còn sớm nữa, không thể tiếp tục trì hoãn, vô số ý nghĩ trong đầu đều hóa thành giọng nói ôn nhu ân cần: “Bản Thế tử đi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy vị tôn đại phật gia này cuối cùng cũng muốn đi, trong lòng Vân Lãnh Ca khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Thế tử.”
Trong lời nói của Vân Lãnh Ca kèm theo sự sung sướng và chút vui vẻ làm cho khuôn mặt trắng như ngọc của Mộ Dung Diệp có chút tức giận, tay đang chuẩn bị đẩy cửa sổ liền dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào Vân Lãnh Ca đang phúc lễ, giọng điệu mang theo hàn ý: “Bản Thế tử phải đi ngươi rất vui vẻ?”
Không đợi nàng mở miệng, Mộ Dung Diệp nhìn thoáng qua dáng người xinh đẹp của nàng, thần sắc mang theo sự vui vẻ như có như không, tiếp tục nói: “”Mỹ nhân mộc dục/Vụ ải mông lông/Xuất thủy phù dong/Diệu doanh ngọc hoạt.*” Dứt lời, trong cổ tràn ra tiếng cười trầm thấp vui vẻ, đẩy thẳng cửa sổ ra, đẩy mũi chân, thân thể thon dài nhảy lên, trong nháy mắt cả người liền biến mất vô ảnh vô tung.
*Mỹ nhân tắm rửa/Sương mù mông lung/Hoa sen mới nở/Hay doanh ngọc trơn. Câu cuối ý anh ấy nói làn da trắng mịn, trơn bóng, ngực đủ đầy xinh đẹp, tuyệt vời.
Tâm tình của Vân Lãnh Ca thay đổi rất nhanh từ yên lặng đến kinh sợ, khi nàng hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Diệp, mắt đẹp mở to, thấp giọng phun một câu: “Trả thù trần trụi, nói ngươi tiểu nhân một chút cũng không sai.” Lời này cũng chỉ dám nói sau lưng Mộ Dung Diệp mà thôi.
Cái gì mà phá thơ, tuyệt không gieo vần, Vân Lãnh Ca nghe được tiếng nói tốn hơi thừa lời của mình, còn nói không nhìn thấy, thật sự là lừa mình dối người, đồ dê xồm, đồ lưu manh.
Nghĩ đến cả người mình đều bị hắn nhìn hết sạch, trên mặt Vân Lãnh Ca hậu tri hậu giác ửng đỏ, toàn thân vô duyên vô cớ đều có chút khô nóng, nhiệt độ thiêu đốt đuổi đi sự lạnh giá vừa rồi.
Khẽ cắn môi dưới, Vân Lãnh Ca âu sầu nói: “Thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, hóa ra là tên bại hoại đùa giỡn nữ tử thanh lịch.”
Tật xấu của Mộ Dung Diệp quá nhiều rồi, khó khách là không dám thích nữ tử, nữ tử trong thiên hạ ai chịu được tính tình của tổ tông này chứ?
Vân Lãnh Ca kìm nén bực bội không có chỗ nào xả, vươn tay giật ngoại bào đang khoác trên người xuống, như là cho hả giận ném ra thật xa, sầu não đóng cửa sổ, bò lên giường ngủ.
Hôm sau, Vân Lãnh Ca ổn định lại tinh thần không tốt của mấy ngày trước, mặt mày hớn hở sáng sớm đã dậy nghĩ lễ vật cho ông ngoại.
Tuy Mộ Dung Diệp là người mặt cực kỳ dày, tật xấu cũng quá nhiều, nhưng đồ của hắn đúng là vô cùng tốt. Viên thuốc được chế từ Thiên Sơn tuyết liên kia sau khi được thẩm thấu qua một đêm, dược tính đã phát huy công hiệu, mộng hồn thảo đúng như hắn nói, biến mất rất nhanh.
“Tiểu thư, hôm nay Tứ di nương đến Phúc Thọ đường thỉnh an lão phu nhân, nô tỳ nghe hạ nhân bàn luận nói Tứ di nương đẹp hơn so với trước kia, tướng gia thấy Tứ di nương thì vô cùng cao hứng. Trông thấy nàng ta mặc xiêm y còn kém hơn so với nha hoàn trong phủ, nổi giận, lôi quản gia ra đánh thập tử nhất sinh, còn thưởng rất nhiều đồ trang sức xiêm y đưa vào viện nhỏ của Tứ di nương.” Ngâm Cầm tiến vào thần thần bí bí bẩm báo: “Tướng gia còn muốn ban Thanh Phong uyển cho nàng ta, đây chính là uyển tốt nhất ngoại trừ Tích Ngô uyển của Nhị di nương. Thuốc bổ lại như nước chảy hướng về phía viện của nàng ta, rất là được sủng ái.” Mi tâm của Ngâm Cầm lộ ra vẻ vui mừng không thể che hết được.
Bàn tay nhỏ của Vân Lãnh Ca vuốt một khối ngọc bội được điêu khắc từ Thanh Ngọc, mỉm cười nói: “Trong dự liệu thôi, những năm này tình cảm của phụ thân hướng tới Tam di nương, cố kỵ thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương, mười mấy năm qua chưa từng nạp thiếp. Nam tử đều là có mới nới cũ, mặc dù Nhị di nương Tam di nương có xuân sắc, tư sắc không bình thường, nhưng ở lâu cùng một chỗ khó trách phụ thân sẽ cảm thấy nhàm chán. Hiện nay Tứ di nương bệnh nặng mới khỏi, dung mạo càng đẹp hơn trước kia, lại là thiếp thất danh chính ngon thuận của phụ thân, sao hắn có thể nhịn được chứ?”
“Tiểu thư, nam tử trên đời này luôn là hạng người bạc tình bạc nghĩa, nô tỳ tình nguyện cả đời không lấy chồng.” Đầu óc Ngâm Cầm đôi khi không nhanh nhạy, nhưng càng biểu lộ tâm hồn thuần khiết của nàng, đối với tình yêu là trung trinh không đổi.
“Tỷ tỷ của muội là ta còn chưa có gả, muội đã muốn bỏ ta đi tìm chồng hả?” Vân Lãnh Ca bị bộ dáng của Ngâm Cầm, nhịn không được trêu gọi.
“Tiểu thư, người nói gì vậy, nô tỳ chỉ biết múa thương lộng côn, ngay cả nữ công cũng không biết, nhất định là không gả đi được rồi, đến lúc đó còn muốn tiểu thư cho nô tỳ dưỡng lão bên người đấy.” Ngâm Câm cao lớn thô kệch đã quen, nhắc đến chuyện lấy gả của nữ tử mà nàng cũng không đỏ mặt chút nào, nói nghiêm trang.
“Vô cùng cam tâm tình nguyện.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca khẽ nhếch lên, cười nhẹ nói: “Đi với ta đến thăm tổ mẫu.”
Ra sân nhỏ, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nhíu nhíu mày. Nàng đoán hôm nay mưa to tầm tã, rõ ràng là báo hiệu sắp mưa, bầu trời bao la với màu sắc âm trầm lại xen lẫn tia sáng màu vàng như ẩn như hiện, khí trời thật không bình thường, màu sắc mờ mịt lại xuất hiện những tia sáng màu vàng mông lung, yêu dị lại mang theo vẻ đẹp mang sắc thái riêng. Tâm tư Vân Lãnh Ca đảo mấy vòng, chớp mắt lại tiêu tan, mặc dù có dấu vết trời sắp mưa gió, nhưng điều dị thường trước kia cũng không phải là không phát sinh qua, thích thú thu lại nội tâm có một chút dự cảm không tốt.