Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 78: Chương 78: Chuơng 69.1: Thích không?




Nàng nói như vậy thật ra là rất phiêu lưu, tâm tư Đế vương là thứ khó dò nhất, khó đảm bảo hắn không hiểu rõ mưu mô của mình, vừa rồi cố ý tạm dừng một chút không thể quá lâu, càng lâu thì sẽ làm mất công sức (thời cơ), nếu không gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không thể nói ra một cách ung dung, biểu cảm trên mặt lại khác hẳn ý tứ trong lời nói, quá mực giả dối, giống như đã chuẩn bị từ trước.

Vẻ mặt thờ ơ của Hoàng đế lập tức tan đi, kinh ngạc trên mặt không hề biến mất, tuy là không khác gì với suy đoán của hắn, nhưng lời Vân Lãnh Ca nói không thể nghi ngờ vẫn khiến cho hắn khiếp sợ, Thái hậu đang chuẩn bị bưng trà nghe vậy cũng cả kinh, tay run lên, cốc trà bị nghiêng đi, nước trà chảy ra xung quanh, khiến cho mặt bàn ướt thành một mảng, kinh ngạc liều mạng cắn môi nhìn Vân Lãnh Ca, biểu cảm trên mặt không thể tiếp nhận.

“Ngươi nói thật? Sao Diệp nhi lại thích nam tử? Nếu ngươi dám phỉ báng không có lý do, ai gia sẽ chặt đầu ngươi.” Hoàng đế còn chưa mở miệng, Thái hậu đã vội vàng đập mạnh tay lên bàn nhỏ một cái, bỗng nhiêu đứng dậy, lạnh lùng nói với Vân Lãnh Ca đang quỳ.

Mộ Dung vương phủ chỉ còn lại một mình Diệp nhi, hàng năm hắn đều ở biên cương bán mạng vì nước, đến bây giờ trong phủ đều không có thê thiếp, nếu hắn thật sự thích nam nhân, vậy hương khói của Mộ Dung vương phủ còn kéo dài được sao? Nàng không thể khiến Hòa Nhạc đã mất sớm thất vọng.

Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt sốt ruột của Thái hậu, trong lòng hiểu rõ, nàng gật đầu, sợ là Mộ Dung Diệp muốn diễn chân thật, nên ngay cả Thái hậu cũng chưa báo rõ sự tình bên trong.

“Thần nữ hễ biết là sẽ nói, nếu không đánh chết thần nữ cũng sẽ không thể nói, Mộ Dung thế tử đã cảnh cáo thần nữ, nhưng diếm Hoàng thượng và Thái hậu hỏi thần nữ không dám giấu diếm, xin tha thứ cho thần nữ tội bất đẵc dĩ.” Thân mình Vân Lãnh Ca càng run lơi hại hơn, trên mặt một mảnh thê luơng, như đóa hoa bị bão táp vùi dập, run rẩy không ổn định.

Tin tức này giống như sấm dậy giữa đất bằng, ngay cả Hoàng thượng cũng sửng sốt nửa ngày, Mộ Dung Diệp sớm trưởng thành lại chậm chạp không chịu cưới thê nạp thiếp, lấy cớ từ chối không khác lắm với Mộ Dung vương, đơn giản chính là hàng năm không ở kinh thành, biên cương lại là nơi bần hàn lạnh léo, không đành lòng mang theo thê tử đi chịu khổ cùng hắn.

Lần này lấy lý do giữ hắn ở lại kinh thành, chính là vì muốn chậm rãi lợi dụng cớ này để thu hồi binh quyền trong tay hắn, hơn nữa còn muốn thực hiện theo cách của Thủy tổ Hoàng đế, làm đám hỏi giữa Hoàng thất và Vương phủ, tuy rằng trên người Mộ Dung Diệp cũng có huyết mạch của hoàng thất, nhưng Công chúa Hòa Nhạc qua đời đã lâu, mấu chốt ràng buộc nhất đã mất đi hiệu lực, vì vậy phải lựa chọn một người trong cung thành thân với Mộ Dung Diệp, duy trì quan hệ hòa bình, thú nhất quốc Công chúa, thật giống như gông xiềng vững chắc mặc trên người hắn, khắp nơi sẽ phải chịu hạn chế, thân bất do kỷ, mình cũng có thể bắt đầu từ nội bộ, dần dần lấy mất quyền lực Mộ Dung vương phủ, thu hồi lại binh quyền.

Nhưng Vân Lãnh Ca nói Mộ Dung Diệp thích nam nhân, thật sự làm cho người ta kinh ngạc, Đông Dương không thiếu nam nhân đoạn tụ, nhưng đều nuôi dưỡng nam sủng trong đáy lòng, bên ngoài vẫn sẽ lấy vợ sinh con, kéo con nối dòng, hắn thật sự không thích nữ tử? Hay là cố ý diễn trò? Hiện giờ Mộ Dung chỉ còn một mầm rễ là Mộ Dung Diệp, chẳng lẽ hắn không sợ chặt đứt một nhành huyết mạch này?

“Vân nhị tiểu thư, việc này cũng không thể ăn nói bừa bãi, nếu như trẫm điều tra rõ là do ngươi hư cấu, chính là tội khi quân, coi rẻ hoàng thất, đã tội Mộ Dung thế tử, với tội danh như vậy, một nữ tử nho nhỏ như ngươi cũng không gánh nổi được đâu.” Con ngươi đen của Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, muốn qua nét mặt của nàng để bắt giữ một tia khác thường, nhưng trên mặt của nàng, ngoài trừ sợ hãi còn có chút mơ hồ nhận mệnh, không còn gì khác.

Vì sao lại nhận mệnh? Nàng bán đứng Mộ Dung Diệp, cho nên sợ hãi về sau sẽ bị trả thù sao? Hoàng đế nhìn chăm chú vào vẻ quật cường cứng cỏi trên mặt Vân Lãnh Ca, không khó nhìn ra trong vẻ kiêu ngạo trong lòng, một nữ tử có khí khái như vậy, nếu không phải bị buộc vào bước đường cùng, chắc chắn sẽ không mạo hiểm tính mạng nói ra bí mật kinh thiên động địa như vậy.

“Bệ hạ, thần nữ chỉ là một khêu nữ nho nhỏ, bình thường chỉ biết thêu hoa đánh đàn qua ngày, nếu không phải bị bắt, thần nữ tình nguyện ngày đó mình không nhìn thấy cái gì, nhưng bệ hạ hỏi thần nữ, thần nữ không dám giấu diếm, cũng không muốn bởi vì bản thân mình hồ đồ, mà liên lụy đến mọi người, nhưng bệ hạ cảm thấy thần nữ có tội, xin ban thưởng cho cái chết, nhưng xin đừng vì sai lầm của thần nữ giáng tội cho người của Tướng phủ.” Vân Lãnh Ca dập đầu xuống đất, giọng khàn khàn kiệt sức nói.

Nghe ra ý tứ một lòng muốn chết trong lời nói của nàng, tâm cứng rắn như ngọc trai của Hoàng đế cũng có chút dung động, việc này vốn có liên quan gì đến nàng, nhưng không cẩn thận thấy được Mộ Dung Diệp ám muội, bản thân bị bức bách một phen, trong lòng nhất định không an ổn, giờ này khắc này, Hoàng đế đã tin lời nói của Vân Lãnh Ca năm phần.

“Vân nhị tiểu thư chuyện bé xé ra to, trẫm chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, việc riêng tư của Mộ Dung thế tử người ngoài như trẫm sao có thể tham sự vào, chỉ là chuyện này thật sự khó tin, khiến trẫm trong lúc nhất thời không thể tin được thôi.” Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn càng phát sáng rực rỡ, ôn hòa nói: “Ngươi nói thế tử uy hiếp ngươi, tiếp đó đưa ngươi trở về yến hội, trên đường hắn có rời đi không? Có lẽ Thế tử chỉ đùa với Vân tiểu thư một chút thôi.”

Vân Lãnh Ca vẫn quỳ ở trên mặt đất, trán chạm trên mặt sàn băng lạnh, khiến cho suy nghĩ trong đầu nàng bị kích thích càng thêm rõ ràng, đôi mắt giảo hoạt chợt lóe lên, miệng cung kính nhưng vẫn mạng theo một tia nghẹn ngào nói: “Đây không phải là vui đùa, thần nữ tận mắt nhìn thấy sao có thể là giả, nhưng thần nữ là người hiểu nặng nhẹ, vốn giữ chuyện này ở trong lòng cả đời để bảo vệ tính mạng, cũng không dám đắc tội với Mộ Dung thế tử.” Lắc lắc đầu, giống như chân thành mở miệng nói: “Vì thế tử sợ thần nữ đáp ứng trước mặt, sau lưng lại giở thủ đoạn, nên mới một đường đưa ta trở lại yến hội, trên đường không từng rời đi, ánh mắt lạnh lùng khiến trong lòng thần nữ cảm thấy bồn chồn lo lắng.”

Vân Lãnh Ca thấy dù sao cũng phải mở miệng, nghe Hoàng thượng không có ý trách tội nàng, lời nói thành khẩn nói ra những gì nàng đã nhìn thấy không thiếu một chữ, Thái hậu tức giận thở hổn hển, oán hận trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, nếu không phải bận tâm Hoàng thượng còn ở bên cạnh, chỉ sợ bà đã lập tức muốn kéo nàng xuống chất vấn rồi.

“Người Mộ Dung thế tử ôm ấp, ngươi có thể nhận ra không? Diện mạo thế nào?” Hoàng đế khẽ cười, hỏi.

“Thần nữ không biết, dung mạo cũng không tính là tuyệt sắc, thanh tú có thừa, tuấn mỹ không đủ, khác xa một trời một bực so với thế tử.” Vân Lãnh Ca lại lắc đầu, nói đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.