Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 100: Chương 100: Chương 89: Phun ra hồi môn (đồ cưới)




Thân mình Vân Lãnh Ca hơi nghiêng dựa vào gối mềm chờ người đến.

“Tiểu thư, lão phu nhân tới.” Vẻ mặt Vận Nhi có chút lo lắng đẩy cửa đi vào, nhìn quanh phòng một vòng, thấy Mộ Dung Thế tử đã rời đi, thở phào nhẹ nhõm, bẩm báo nói.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thần sắc Vân Lãnh Ca có chút lười biếng, hỏi.

“Tiểu thư, ngài hôn mê hai canh giờ, vết thương trên người đều do Ngâm Thư tự mình băng bó cho ngài.” Vận Nhi nhìn trên mặt Vân Lãnh Ca còn lưu lại một rặng mây đỏ, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: “Mặt tiểu thư có chút đỏ, trong phòng nóng bức lắm sao?” Nói xong, còn duỗi cổ cảm thụ nhiệt độ trong phòng.

“Không sao, mau đỡ ta đứng lên nghênh đón tổ mẫu.” Thần sắc Vân Lãnh Ca mất tự nhiên chuyển đề tài.

Vận Nhi đáp một tiếng, cẩn thận dìu Vân Lãnh Ca ngồi thẳng lên, lúc này, lão phu nhân nở nụ cười đi vào nội thất cùng Vân ma ma.

“Tổ mẫu mạnh khỏe.” Vân Lãnh Ca cúi người hành lễ.

“Hài tử ngoan, mau dậy đi, bị thương nên không cần hành lễ.” Lão phu nhân bước nhanh về phía trước, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Vân Lãnh Ca, đau lòng xoa mu bàn tay nàng chốc lát, nói.

Vân Lãnh Ca cười nhạt ngồi trên giường dưới sự thúc giục của lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân phá lệ bước vào Liên Lãnh Uyển trong lòng hẳn có nguyên do, e rằng Mộ Dung Diệp đã nói hắn muốn cầu hôn nàng, giấc mộng quyền quý của lão phu nhân có thể thành hiện thực rồi, sao có thể không cười đến nở hoa được?

“Lãnh Ca, hôm nay con bị té ngã, chuyện đột nhiên xảy ra, ta thưởng hoa ở chỗ khá xa nên không chú ý tới, chờ lúc ta chạy đến, Mộ Dung Thế tử đã ôm con trở về Tướng phủ, con không trách tổ mẫu chứ.” Lão phu nhân ngồi trên nhuyễn tháp, đáy mắt chứa tia sáng chăm chú nhìn Vân Lãnh Ca, chờ câu trả lời của nàng.

“Tổ mẫu, Mộ Dung Thế tử khăng khăng làm theo ý mình, mặc dù hắn chỉ muốn cứu người, không kịp bận tâm cái khác, nhưng trong vườn nhiều người nhìn thấy như vậy, cháu gái về sau nên làm thế nào đây?” Sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút tái nhợt, bình thường vô cùng cứng rắn nhưng vì bị thương mà trở nên nhu nhược có chút buông lỏng, lại thêm mảnh mai không chỗ nương tựa, phong thái xinh đẹp động lòng người, ánh mắt lo lắng càng khiến người thương tiếc!

Vân Lãnh Ca biết lão phu nhân rất nghi hoặc hành động bất ngờ này của Mộ Dung Diệp, dù sao trong mắt lão phu nhân, ngoại trừ việc bản thân được Mộ Dung Diệp dẫn đường hai lần, bọn họ cũng không có bất kỳ giao thiệp nào, lão phu nhân muốn thử dò xét nàng và Mộ Dung Diệp rốt cuộc có khúc mắc gì, lại khiến Mộ Dung Diệp hiếm khi lộ diện lại không để ý cách biệt nam nữ mà công khai ôm lấy nàng thể hiện tình cảm, hoàn toàn không để ý đến người khác nghị luận và suy đoán như thế nào.

Cho nên Vân Lãnh Ca biến hành động của Mộ Dung Diệp thành tình thế cấp bách cứu người, gặp chiêu phá chiêu, không dấu vết đánh lui dò xét của lão phu nhân.

“Lãnh Ca không cần lo lắng, Mộ Dung Thế tử đã nói rõ mọi chuyện với ta và phụ thân con rồi, hắn nói dù sao các ngươi cũng có hai lần duyên phận, không đành lòng thấy chết không cứu, nóng vội mới ra hạ sách này, không cẩn thận phá hư danh tiết của con, nhưng Thế tử đã xin chỉ thị của bệ hạ, ngày mai Thánh chỉ tứ hôn hai người các ngươi sẽ được ban xuống.” Lão phu nhân thấy Vân Lãnh Ca nói giống hết như lời của Mộ Dung Thế tử, xem như hợp tình hợp lý, nghi ngờ quanh quẩn trong lòng dần dần tiêu tán, lúc này mới thật sự lộ ra nụ cười vui vẻ, nói.

“Cái gì? Thế tử đã xin Thánh chỉ rồi ư?” Vân Lãnh Ca ngoài kinh ngạc còn có chút hốt hoảng, do dự cúi đầu nắn ngón tay, giấu đi nụ cười trong mắt, tên Mộ Dung Diệp kia bịa lý do cũng giống mình rồi, khỏi mất công nàng cố sức che lấp.

“Lãnh Ca không thích mối hôn sự này sao?” Mặt lão phu nhân ngưng trọng, có thâm ý khác hỏi.

“Cháu gái và Mộ Dung Thế tử không quen thuộc lắm, đột nhiên nghe được tin tức này, cảm thấy có chút quái dị.” Vân Lãnh Ca cố gắng làm ra dáng vẻ tiểu nữ nhi xấu hổ đợi gả, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, cuối cùng, ngay cả bản thân nàng cũng còn nghe không rõ nữa là.

“Sau khi thành thân tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng cũng được, lúc trước tổ mẫu còn chưa gặp mặt tổ phụ con đã phải gả cho ông ấy rồi, sau này chẳng phải đều tốt đẹp bên nhau cả đời đó sao?” Lão phu nhân chợt hiểu, sau đó cảm thấy buồn cười, tâm tình của nữ tử đợi gả đương nhiên vô cùng hồi hộp, nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca lo âu, lão phu nhân không khỏi nhớ lại mình lúc còn trẻ, tâm trạng nhất thời hoảng hốt.

“Cháu gái đường đột, hôn sự của cháu gái tổ mẫu và phụ thân làm chủ là được, chỉ cần tổ mẫu hài lòng, cháu gái tất nhiên sẽ vui mừng.” Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy hơi nước, rụt rè nói.

“Vậy con nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chờ tiếp chỉ.” Lão phu nhân thấy thân thể Vân Lãnh Ca yếu đuối lảo đảo muốn ngã, trên mặt không có một tia huyết sắc, ngay cả đôi môi anh đào vốn hồng nhuận nay không còn sáng bóng, không khỏi có chút lo lắng, bảo nàng nghỉ ngơi, lập tức rời khỏi viện.

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn gả cho Mộ Dung Thế tử sao?” Sau khi Vận Nhi nghe được tin tức kinh hãi này từ lão phu nhân thì sửng sốt chốc lát, sau đó sốt ruột hỏi.

Vân Lãnh Ca giơ tay day day huyệt thái dương, đến khi cảm giác nhoi nhói trong đầu giảm bớt chút ít, mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, Mộ Dung Diệp nói như thế, nếu cả lão phu nhân cũng biết chuyện Thánh chỉ thì chắc hẳn sẽ không phải là giả rồi.”

“Thật tốt quá.” Trong mắt Vận Nhi vui mừng không che giấu, hưng phấn nhỏ giọng hô.

“Ta gả cho Mộ Dung Diệp khiến ngươi vui mừng như vậy sao?” Vân Lãnh Ca nghi ngờ liếc mắt nhìn Vận Nhi vui vẻ khác thường, đuôi lông mày nhếch lên, hỏi.

“Nô tỳ nghe nói, Mộ Dung Thế tử giữ mình trong sạch, trong phủ không có trắc phi, không có tiểu thiếp, nha đầu thông phòng cũng chưa từng từng có, hạ nhân trong vương phủ đều là nam nhân, hơn nữa hàng năm Mộ Dung Vương gia đều đóng tại biên cương, vương phủ không có chủ mẫu chủ sự, sau khi tiểu thư gả qua trực tiếp có thể nắm quyền rồi, không có những những người kia làm phiền ngài, mỗi ngày trôi qua của ngài nhất định tốt hơn so với Tướng phủ.” Vận Nhi nói ra hết tất cả những gì nàng biết về Mộ Dung Vương phủ, ngữ tốc rất nhanh, như bắn liên thanh, Vân Lãnh Ca nghe được cau mày không thôi.

“Nghe ngươi nói như thế, gả cho Mộ Dung Diệp cũng xem như không tệ.” Vân Lãnh Ca bắt được vài từ then chốt trong câu nói lộn xộn của Vận Nhi, trong đầu ý tưởng lóe lên, ánh mắt nhất thời tỏa sáng lấp lánh, giống như kim cương sáng chói rực rỡ, lóa cả mắt.

Không có tiểu thiếp, không có thông phòng, Mộ Dung Diệp này là một xử nam ư? Khóe miệng Vân Lãnh Ca cong cong, cánh môi không tự chủ cong thành hình lưỡi liềm, hai kiếp của bản thân đều chưa từng yêu, tình sử trống rỗng, không ngờ yêu nghiệt Mộ Dung Diệp kia nhìn qua vô cùng phong lưu, kì thực lại chưa trải qua chuyện nam nữ, nghĩ như thế, trong lòng Vân Lãnh Ca vốn không cam tâm gần như đã lấy lại được thăng bằng.

“Tiểu thư, ngài sao vậy?” Vận Nhi chưa từng thấy vẻ mặt này của Vân Lãnh Ca, hơi ngẩn ra, tâm tình hưng phấn quá độ giảm bớt một chút, thận trọng hỏi.

“Không có gì, phát hiện ra mình nhặt được một bảo bối thôi.” Vân Lãnh Ca cười ha ha, mặt mày ẩn chứa nhu tình không dễ phát giác, nói.

“Bảo bối gì? Tiểu thư nhặt được ở đâu?” Vận Nhi gãi đầu, ngu ngơ hỏi.

“Ở Xuân Thượng Lâu, đáng tiếc hôm nay mới phát hiện thì ra là một bảo bối, nhưng cũng không muộn, bảo bối này vẫn là của ta.” Nụ cười trên mặt Vân Lãnh Ca sâu hơn, gò má tản ra ánh sáng rực rỡ, kiều mỵ động lòng người, giọng nói hết sức nhẹ nhàng linh động.

“Lúc ấy nô tỳ cũng ở đó, sao không nhìn thấy.” Vận Nhi cau mày trầm ngâm nhớ lại, lục lọi trí nhớ về ngày hôm đó không biết bao nhiêu lần, cũng không nhớ ra bảo bối mà tiểu thư nói đó là vật gì.

“Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, ta ngủ một lát, bữa tối nhớ kêu ta.” Vân Lãnh Ca cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, cơn buồn ngủ kéo đến, nhàn nhạt ngáp, kéo chăn gấm đắp lên người mình, nằm nghiêng nhắm mắt ngủ thật say.

Vận Nhi chỉ đành phải giúp tiểu thư khép màn che lại, nhẹ giọng đi ra ngoài.

Phúc Thọ Đường, mặt mũi Vân Bá Nghị có chút nặng nề ngồi ở noãn các của lão phu nhân uống trà, thưởng thức nửa ngày, cũng không phẩm ra mùi vị gì.

“Mẫu thân, đối với chuyện Mộ Dung Thế tử muốn thành hôn với Lãnh Ca, ngài thấy thế nào?”

Tay lão phu nhân đang bưng trà chợt dừng lại, ngước mắt liếc Vân Bá Nghị một cái, cười nói: “Thế tử có thể nhìn trúng Lãnh Ca, là phúc khí của nó, Mộ Dung Vương phi mất sớm, vương phủ không có chủ mẫu, Lãnh Ca gả vào lập tức có thể chủ trì việc bếp núc, tương lai đối với Tướng phủ cũng có chỗ tốt mà, ta đương nhiên đồng ý.”

“Thế nhưng Mộ Dung Thế tử và Lãnh Ca không quen không biết, hắn hành động không hề báo trước như vậy, khiến trong lòng con cảm thấy lo lắng.” Thần sắc trên gương mặt xem như tuấn lãng của Vân Bá Nghị quanh quẩn chút sầu lo, nếp nhăn càng hiện lên rõ ràng, hành động khác người của Mộ Dung Diệp khiến Vân Bá Nghị không hiểu ra sao.

“Mộ Dung Thế tử có lòng tốt cứu người, lúc ấy trong vườn cũng có rất nhiều người nhìn thấy, hắn ôm Lãnh Ca, ngộ nhỡ chuyện này bị đồn đãi ra ngoài sao Lãnh Ca còn có thể thành gia thất được nữa? Thế tử nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, thậm chí tự mình cầu xin Thánh chỉ, ngươi nên vui mừng mới đúng.” Lão phu nhân không vui nói, nếu không phải có nhiều nha hoàn, ma ma ở đây, khẳng định lão phu nhân sẽ hung hăng khiển trách Vân Bá Nghị, làm cha, không vui mừng vì nữ nhi tìm được vị hôn phu tốt, ngược lại cảm thấy khó xử, thật vô lý.

“Ai, nhi tử chưa kịp chuẩn bị, đương nhiên trong lòng không yên.” Vân Bá Nghị thở dài.

“Muốn chuẩn bị cái gì, chờ ngày mai Thánh chỉ hạ xuống, chuẩn bị hồi môn cho Lãnh Ca, để con bé phong quang vô hạn gả vào vương phủ mới đúng, Lãnh Ca là nữ nhi duy nhất trong Tướng phủ có thể lên được mặt bàn, hồi môn nhất định phải phong phú, không thể để người khác coi thường Tướng phủ của chúng ta.” Lão phu nhân xem thường lời nói của Vân Bá Nghị, ánh mắt mỉm cười, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, mí mắt hơi trầm xuống, nụ cười thoáng thu lại, thấp giọng nói: “Ta nhớ rước kia phần lớn hồi môn của Lâm Tuệ Tâm đã bị Nhị di nương nuốt riêng, ta sẽ phái người cầm về, những thứ đó đều của Lãnh Ca, nàng ta không có lý do gì độc chiếm!” Nếu không bàn tới hôn sự, bà cũng đã quên luôn chuyện xưa này.

“Cũng qua nhiều năm rồi, hồi môn của Tuệ Tâm không biết còn dư lại bao nhiêu đây?” Vân Bá Nghị thấy lão phu nhân nhắc tới hồi môn của Lâm Tuệ Tâm, trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh năm đó nàng gả vào Tướng phủ, thoáng áy náy, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không tung tích, nỗi lòng dao dộng như sóng gợn lập tức không còn nữa.

“Nhị di nương mượn danh nghĩa bảo quản những hồi môn, cửa hàng này, nhiều năm như vậy, hiện tại Lãnh Ca phải xuất giá, hồi môn càng nhiều càng thể hiện địa vị và khí độ của Tướng phủ, cũng khiến Mộ Dung Vương phủ xem trọng Lãnh Ca hơn, cho nên hồi môn bị nàng ta dấu riêng đều phải phun ra hết cho ta, nếu không ta lập tức dẫn nàng ta lên quan.” Lão phu nhân cười lạnh, phủ Hữu tướng không có đàn ông, bốn đứa cháu gái trừ Lãnh Ca đều không nên thân, bùn nhão có cố cũng không đắp thành tường, hiện tại không dễ dàng gì Lãnh Ca mới được Mộ Dung Thế tử coi trọng, sắp gả đi làm Thế tử phi, hôn lễ nhất định phải long trọng chưa từng có, cứ để các phủ khác nhìn một chút, về sau Tướng phủ có Mộ Dung Thế tử trông nom, nhất định sẽ càng thêm thịnh vượng.

Cho nên, nhất định hồi môn của Lãnh Ca không thể nhỏ được, tránh cho người khác nghị luận Tướng phủ hẹp hòi, keo kiệt.

“Nhị di nương đã mất đi hài tử, hiện tại mỗi ngày đều sống trong viện không hề ra cửa, người cũng trở nên ngơ ngác, kính xin mẫu thân xuống tay lưu tình một chút.” Nhận thấy lời nói của lão phu nhân lạnh lẽo, Vân Bá Nghị nghĩ đến tình cảnh đẻ non thê thảm của Vạn Phượng Ngô ngày đó, có chút không muốn thấy nàng bị đưa đến quan phủ.

Bởi vì Nhị di nương đẻ non mất máu quá nhiều, dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên Vân Bá Nghị ra lệnh cấm để nàng ta điều dưỡng thân thể, cũng không lập tức đuổi nàng ta đến sơn trang.

“Chỉ cần nàng ta trả lại hồi môn không thiếu một món, ta lập tức suy tính không bắt nàng ta đến thôn trang, để nàng ở lại Tướng phủ an hưởng tuổi già.” Ánh mắt lão phu nhân lóe lên, nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp này, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.

“Buổi tối nhi tử sẽ tự nói với nàng chuyện này.” Vân Bá Nghị vừa mừng vừa sợ, sợ vì mẫu thân khá kiên quyết về chuyện hồi môn, vui vì Nhị di nương có thể an ổn trong phủ hưởng thọ, sau này bản thân mình và nàng vẫn còn có thể gặp được nhau.

Lão phu nhân gật đầu, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng thưởng thức trà ánh mắt suy nghĩ sâu xa.

Giờ lên đèn, Vân Bá Nghị đi đến Tích Ngô Uyển, nhìn chữ trên tấm bảng trước cửa điện, hơi hoảng hốt, Tích Ngô, ái tích (yêu thương) Phượng Ngô, đây là cam kết của bản thân khi Nhị di nương mới vừa vào phủ, trong nháy mắt mà vài chục năm đã trôi qua rồi, bọn họ đã không còn trẻ nữa.

Ánh mắt Vân Bá Nghị phức tạp bước vào trong viện, Tích Ngô Uyển trừ Nhị di nương, Liễu ma ma ở ngoài, những nô tỳ thả được thì thả, bán được cũng bán rồi, còn những người khác đều bị lão phu nhân tự mình thay mới.

“Gặp qua Tướng gia.” Bọn nha đầu đang làm việc thấy Vân Bá Nghị đến, liên tục hành lễ phúc thân.

Vân Bá Nghị khoát tay áo, sải bước vào nội thất, vén rèm cửa lên, liếc nhìn liền thấy Vạn Phượng Ngô để mặt mộc ngồi trên nhuyễn tháp, mới ngắn ngủn hai ngày, nàng đã khô héo, gầy như que củi, xương gò má nổi lên thật cao, tạo thành một độ cong, gương mặt quyến rũ câu hồn ngày xưa cũng đã biến thành xanh xao vàng vọt, cánh môi nứt ra tạo thành từng vết thương thật nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu, khóe mắt dầy đặc nếp nhăn, vốn ánh mắt như nước trong veo đã mất đi vẻ sáng bóng, u tối như bị bụi đất che kín.

Liễu ma ma bưng một chén nước đứng bên cạnh Nhị di nương đang tận tình khuyên bảo, nhưng Nhị di nương giống như không nghe thấy, vẫn ngồi im như cũ, một phản ứng cũng không có.

Trong mắt Vân Bá Nghị xẹt qua đau thương, nhìn nội tâm Vạn Phượng Ngô khô héo như vậy, không cảm nhận được trên người nàng có bất kỳ hơi thở của sự sống nào, giống như một cái xác, còn tinh thần của nàng đã sớm không biết phiêu du nơi nào.

“Phượng Ngô.” Vân Bá Nghị nhẹ giọng đi vào, giọng nói nhu hòa, khẽ gọi.

“Tham kiến tướng gia.” Liễu ma ma đặt chén nước trên bàn, cúi người hành lễ.

Trên mặt Vạn Phượng Ngô thoáng hiện một chút bối rối, chậm rãi nói: “Tướng gia, Tướng gia.” Vừa lẩm bẩm, vừa quay đầu nhìn Vân Bá Nghị, trong mắt nàng không hề có chờ mong, lạnh lùng mà khô khan. Bỗng nhiên, như hoa đăng vỡ tung, trong mắt có thần, càng ngày càng sáng, chợt lóe hiện ra ánh sáng vui mừng, như mặt trời càng lên càng cao, càng ngày càng sáng, nàng không kiềm hãm được gọi một tiếng: “Tướng gia.” Tiếng nói đã lâu chưa cất lên, âm sắc nhỏ vả lại khó nghe.

“Phượng Ngô.” Vân Bá Nghị cười yếu ớt, nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Ta đến nói cho nàng biết một tin.”

Ánh sáng trong mắt Vạn Phượng Ngô dần dần dập tắt, rất nhanh, lập tức chỉ còn lại hai ngọn lửa nhỏ, nàng khổ sở nói: “Lão phu nhân muốn đưa tỳ thiếp đến thôn trang sao?” Mất đứa bé, chính là mất hi vọng, ở đâu với nàng cũng không khác nhau là mấy.

“Mẫu thân đã đồng ý, chỉ cần nàng trả lại hồi môn của Lâm Tuệ Tâm cho Lãnh Ca, ngài sẽ đồng ý để nàng ở lại Tướng phủ.” Vân Bá Nghị cười dịu dàng, trấn an vỗ vỗ tay của nàng, nói.

“Hồi môn của Lâm Tuệ Tâm?” Vạn Phượng Ngô nhắc tới Lâm Tuệ Tâm, ánh mắt tĩnh mịch rốt cuộc có chút ánh sáng, không thể kiềm được hận ý trong mắt: “Không phải Tướng gia đã đồng ý ban cho tỳ thiếp những hồi môn kia, năm đó lão phu nhân cũng ngầm cho phép rồi, hiện tại vì sao đột nhiên đổi ý muốn trả lại cho Vân Lãnh Ca?” Lâm Tuệ Tâm đã chết mà vẫn còn bá chiếm vị trí chánh thê, nàng ta liền thu hết hồi môn của Lâm Tuệ Tâm vào túi, mới có thể tiêu tán bớt nỗi hận của nàng ta, bây giờ muốn trả lại, không dễ vậy đâu.

“Lãnh Ca phải gả vào Mộ Dung Vương phủ, mẫu thân muốn giữ thể diện cho con bé, nên dự định cho con bé tất cả hồi môn của Lâm Tuệ Tâm.” Tầm mắt của Vân Bá Nghị rơi vào khóe mắt đầy nếp nhăn của Vạn Phượng Ngô lên, âm thầm thở dài, nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Vân Lãnh Ca sẽ gả cho Mộ Dung Thế tử?” Hiện tại thứ giúp Vạn Phượng Ngô tiếp tục kiên trì chống đỡ chính là hận ý đối với Vân Lãnh Ca, chỉ cần lòng vững vàng, nàng ta sẽ không suy sụp.

Vân Bá Nghị “Ừ” một tiếng, khuyên giải nói: “Những thứ đó đều là vật ngoài thân, nàng có thể ở lại Tướng phủ, Phượng Ngô nàng mau giao ra hết đi.”

“Không, không, không, ta tuyệt đối sẽ không trả.” Vẻ mặt Vạn Phượng Ngô có chút điên cuồng, kích động tránh tay Vân Bá Nghị, kích động nói, tại sao hai nữ nhi của nàng ta bị cấm túc không có một ngày yên lành, mà con tiện nhân Vân Lãnh Ca kia lại có thể bay lên làm Phượng hoàng, nhảy một cái trở thành Thế tử phi cao cao tại thượng chứ?

Vân Bá Nghị cau mày nhìn Vạn Phượng Ngô trước mặt không còn duyên dáng mà như một phụ nhân điên khùng, tình cảm thương tiếc nhất thời giảm đi một nửa, giọng điệu không tự chủ cứng rắn hơn nhiều: “Nếu nàng không giao ra, mẫu thân sẽ dẫn nàng đến quan phủ, giữa tính mạng và tiền tài, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng tự suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ thông rồi thì cho người tới báo với ta một tiếng.” Dứt lời, Vân Bá Nghị đứng dậy nhìn Vạn Phượng Ngô một cái, đầu cũng không quay lại rời khỏi nội thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.