Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 10: Chương 10: Nhị Di Nương dùng độc kế




Edit: La Na

Liên Lãnh Uyển

Vân Lãnh Ca đã dậy từ sáng sớm, cảm thấy tinh thần sáng láng, ý nghĩ rõ ràng, sau khi rửa mặt chải đầu xong, thấy bộ dáng còn chút sợ hãi của Ngâm Cầm, Vân Lãnh Ca nhướng mí mắt, miệng tức giận nói "Ta không sao, Ngâm Cầm, ngươi có thể bình thường một chút được không?" Một người hoạt bát bỗng dưng u buồn thật khó thích ứng mà.

Một bên Vận Nhi có chút không hiểu, kỳ quái nhìn Ngâm Cầm, khóe miệng Ngâm Thư hơi gợi lên, nhìn qua tâm tình không tệ, đêm qua Ngâm Thư đã biết chân tướng sự tình rồi, nhưng trực giác của nàng, Vân Lãnh Ca không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, Ngâm Thư thầm nghĩ, xem ra Ngâm Cầm vẫn chưa hòa hợp được với chủ tử mới.

Mặt Ngâm Cầm đỏ lên, thè lưỡi xin lỗi Vân Lãnh Ca, nhanh nhẹn bưng điểm tâm tới đặt trên bàn nhỏ.

Vân Lãnh Ca đang chuẩn bị dùng cơm, thì đột nhiên mở miệng nói một câu "Ngâm Cầm bây giờ ngươi xuất phủ đi dạo những nơi náo nhiệt trong kinh thành đi." Ngâm Cầm không hiểu "Tiểu thư, xuất phủ có chuyện gì à?"

Biểu cảm trên mặt Vân Lãnh Ca là một bộ bí hiểm, tương đối thâm ý mở miệng nói "Có một số việc hẳn là đã có kết quả, ngươi thuận tiện xuất phủ giúp ta mang một cây đàn về đây đi." Nói xong thì không mở miệng nữa, tao nhã dùng đồ ăn sáng trước mặt.

Ngâm Cầm dùng ánh mắt hỏi Vận Nhi, biểu cảm Vận Nhi đáp một câu "Ta cũng không biết". Ngâm Cầm không hỏi nhiều nữa, thi lễ cáo lui rồi vội vàng đi ra ngoài.

Ngâm Thư nhìn bộ dáng của hùng hùng hổ hổ Ngâm Cầm, ngầm lắc đầu, tính tình này khi nào mới sửa được?

Vân Lãnh Ca dùng điểm tâm xong, dùng khăn lụa xoa xoa tay, ý bảo Vận Nhi bưng xuống đi, ngồi trên giường, nhìn sắc trời bên ngoài, còn sớm, lão phu nhân vẫn chưa dậy, bây giờ mà đi thỉnh an thì hơi sớm, liền câu được câu không trò chuyện với Ngâm Thư, nghe nàng nói một ít thảo mộc trong sân đã nẩy mầm, đôi mắt Vân Lãnh Ca sáng lên.

Vội hỏi "Là thảo dược gì?" Ở hiện đại đối với chế thuốc Vân Lãnh Ca cũng biết tương đối, nhưng nàng không biết thảo dược cổ đại có khác biệt gì với hiểu biết của nàng hay không, cho nên nàng muốn phân biệt một chút. "Là thảo dược thông thường, dùng để trị cảm mạo binh thường và thảo dược cầm máu, vì ở trong sân nên không dám trồng nhiều, sợ người khác uống nhầm hoặc không cẩn thận gây hại, nhưng mà trên người nô tỳ luôn có chút ít thảo dược." Ngâm Thư thấy bộ dáng hứng thú của Vân Lãnh Ca, nàng càng giải thích kĩ càng.

Vân Lãnh Ca chuẩn bị hỏi, liền thấy Ngâm Cầm bước nhanh đến, trong tay ôm một cây đàn, vẻ mặt rất là quái dị, ánh mắt nhìn về phía Vân Lãnh Ca còn xen lẫn một chút không thể tin.

Ngâm Thư thấy Ngâm Cầm gọi to kỳ quái như vậy, muốn mở miệng hỏi, Ngâm Cầm đã trực tiếp vọt tới trước mặt Vân Lãnh Ca, buông đàn trong tay xuống trước Vân Lãnh Ca đang mỉm cười, Ngâm Cầm cúi xuống thì thầm to nhỏ bên tai Vân Lãnh Ca, Ngâm Thư cảm thấy sao Ngâm Cầm lại trở nên không hiểu lễ như vậy, mà Ngâm Cầm cấp tốc bẩm báo xong thấy thấy thần sắc Vân Lãnh Ca như đã sớm biết, khâm phục sát đất.

Mắt thấy sắc mặt hai người khác nhau, Vân Lãnh Ca bâng quơ dặn dò "Hai người các ngươi đi dùng cơm đi, sau đó theo ta đi thỉnh an lão thái thái, Ngâm Thư có thể trực tiếp hỏi Ngâm Cầm." Câu cuối cùng mang theo một chút chế nhạo khó phát giác với Ngâm Thư.

Khuôn mặt trắng nõn của Ngâm Thư ửng đỏ, nhanh chóng cáo lui với Ngâm Cầm.

Thấy bóng dáng hai người đã không còn, Vân Lãnh Ca cầm lấy đàn bên cạnh, cẩn thận đánh giá vài lần, là Thất Huyền Cầm phổ thông, dùng gỗ lim chế thành, dùng tay khẩy khẩy dây đàn, âm thanh thanh thúy nhẹ nhàng vang lên. Dễ nghe, cây đàn này không thua kém nhiều so với cây đàn cổ của nàng kiếp trước.

Cất kỹ đàn cổ, Vân Lãnh Ca đi đến bàn trang điểm để trang điểm nhẹ, vẫn là một chiếc váy trắng dài như trước, đúng là bất đắc dĩ, tủ đồ của nàng đa số rất lòe loẹt, đó không phải là sở thích của nàng.

Thay đồ xong đi vào bên trong, dĩ nhiên Ngâm Thư và Ngâm Cầm đã cơm nước xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Ngâm Thư, vẫy vẫy tay, đợi các nàng đuổi kịp, đi đến Phúc Thọ đường của lão thái thái.

Đến Phúc Thọ đường, để nha hoàn đi vào truyền lời, được đồng ý liền chậm rãi mang theo Ngâm Thư đi vào. Mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Lão phu nhân mặc một thân màu đỏ tía cầm trong tay một chuỗi Phật châu ngồi trên vị trí chủ vị, ngồi bên dưới là một phụ nhân và hai thiếu nữ, đúng là Tam Di Nương Lý thị cùng nữ nhi thứ nữ Vân Thu Ca, còn có Nhị Di Nương cùng trưởng nữ Vân Xuân Ca, Tam Di Nương này là một mỹ nhân mảnh mai, có một loại khí chất phù liễu như Lâm Đại Ngọc, người ta nhìn sẽ thấy đau lòng không thôi, mà Vân Thu Ca chỉ là ngồi không chớp mắt lẳng lặng không nói chuyện.

Phù liễu: mảnh mai như liễu cần che chở, giúp đỡ.

Vân Lãnh Ca vẫn hành đại lễ như cũ, nhất thời lão phu nhân rất hài lòng, lệnh cho Vân ma ma bên người tự mình đỡ Vân Lãnh Ca đứng lên, mỉm cười mở miệng "Lãnh Ca, về sau đừng hành đại lễ nữa, tổ mẫu biết hiếu tâm của con rồi." Vân Lãnh Ca còn chưa trả lời, Vân Xuân Ca ngồi một bên đã mở miệng "Nhị muội đúng thật là hiếu thuận, nhưng mà chúng ta cũng không hành đại lễ, muội làm như vậy là muốn nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa à." Giọng nói nửa nghiêm nửa giận nói.

Vân Lãnh Ca bình tĩnh mở miệng "Đại tỷ, trong lòng cháu gái bất an, chỉ muốn biểu đạt sư ăn năn cùng chút tình cảm nho nhỏ của muội với tổ mẫu, khiến đại tỷ hiểu lầm thật có lỗi" Nhị Di Nương và Vân Hạ Ca bị phạt giam cầm, đương nhiên Vân Xuân Ca cáu giận mình.

Lão phu nhân khẽ trừng mắt với Vân Xuân Ca, nâng tay kéo Vân Lãnh Ca ngồi bên người bà, vỗ vỗ tay Vân Lãnh Ca, mang theo một chút thổn thức "Ta biết các con đều hiếu thuận, như nhau cả, tổ mẫu đều yêu thương các con." Giọng nói hiền lành, ngược lại mở miệng nói với Vân Lãnh Ca đã tương đối có thâm ý "Lãnh Ca, Âu Dương Thế tử đã chứng minh ngày ấy con không cẩn thận nên mới trượt chân rơi vào hồ nước, không phải do con dây dưa với hắn, hiện mọi người ở kinh thành cũng đã rõ, cũng đã trả lại trong sạch cho con, như thế tổ mẫu yên tâm rồi." Ngữ khí nhu hòa, biến hóa quá lớn so với hai ngày trước thật khiến người ta không thể tin là một người.

Lão phu nhân nói xong, mặt Vân Xuân Ca lộ vẻ khó chịu, Tam Di Nương với Vân Thu Ca vẫn là bộ dáng không liên quan đến mình như trước. Không để ý tới thần sắc người ngồi bên dưới, lão thái thái cẩn thận đánh giá Vân Lãnh Ca, sắc mặt Vân Lãnh Ca giật mình, ngược lại thoải mái, khẽ thở ra một hơi, mang theo tia mừng rỡ nói "Vậy thì cháu gái yên tâm rồi, rốt cục cũng rửa sạch được ủy khuất của bản thân, trong lòng cháu gái rất vui." Cúi đầu xuống, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, khiến cho người khác không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy tâm tình Vân Lãnh Ca rất tốt. Ngâm Thư đứng cách đó không xa khóe miệng rụt rụt, tiểu thư đúng là quá xấu, rõ ràng đã sớm biết, còn diễn ủy khuất hay như vậy.

Đây là do mình bảo Ngâm Cầm đi ra ngoài hỏi thăm sự tình trước, nàng biết Vân Bá Nghị nhất định sẽ tìm Âu Dương Phong nói chuyện, dù sao bản thân cũng là dòng chính nữ của Tướng phủ, tương lai gả đi sẽ là một trợ lực rất lớn cho Tướng phủ, không phải vạn bất đắc dĩ Vân Bá Nghị sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, nhưng mà nàng không xác định được Âu Dương Phong có sửa lại lời hắn hay không, dù sao mình không biết Âu Dương Phong để ý đến Hạ Ngữ Nhi bao nhiêu, xem ra chính mình đã xem nhẹ phân lượng của Hạ Ngữ Nhi trong lòng hắn, lúc gục đầu xuống ánh mắt thoáng hiện tia lạnh lẽo cực nhanh, đúng là một cặn nam, chỉ vì bảo vệ một người mà hắn lại hạ độc thủ như thế, có thể khiến hắn không thay đổi lời nói của mình, may mà trước kia Vân Lãnh Ca vẫn chưa lựa chọn hắn, Âu Dương Phong tuyệt đối không phải là người lương thiện để có thể phó thác.

Thấy Vân Lãnh Ca nghe tên Âu Dương Thế tử mà không biểu hiện ra cảm xúc gì, lão phu nhân thoáng yên tâm, tâm tình rất tốt cười mở miệng "An thỉnh xong rồi, các con đi về đi."

Không để ý tới hai mắt Vân Xuân Ca gần như dữ tợn, Vân Lãnh Ca hành lễ cáo lui, mang theo ánh mắt đánh giá của đôi mẫu tử nãy giờ vẫn không nói gì, trầm tư, các nàng không phải là trời sinh ít nói mà chính là tâm cơ thâm trầm, cũng thế, về sau bản thân sẽ biết thôi.

Thu hồi ánh mắt, mang theo Ngâm Cầm và Ngâm Thư khoan thai ra khỏi Phúc Thọ đường, đi về viện của mình.

Liên Hạ Uyển

Vân Hạ Ca đã biết tin Vân Lãnh Ca được rửa sạch tội danh từ miệng bọn nha hoàn, khuôn mặt kiều mị nhất thời vặn vẹo, ống tay áo thật dài vung lên bình hoa qúy giá bên cạnh lập tức bị đập nát, nàng cảm thấy chưa hết giận, tiếng choang choang, toàn bộ đồ sứ trong phòng đều bị đập sạch, Vân Hạ Ca thở hổn hển ngồi trên ghế, nhìn thấy nha hoàn Hương Nhi quỳ trên mặt đất đang run rẩy, đôi mắt tròn trừng lớn lộ ra chút ngoan độc, âm trầm mở miệng nói "Ngươi rất sợ ta sao? Hả?"

Thân mình Hương Nhi lại càng run hơn, mở miệng "Hồi tiểu thư, nô tì không dám."

"Là không dám, hay là không có." Ánh mắt âm ngoan của Vân Hạ Ca khiến cho người ta không rét mà run, vọt tới trước mặt Hương Nhi đánh bạt tai bốp bốp, Hương Nhi không dám phản kháng im lặng nhận lấy đau đớn, nhưng hận ý trong mắt vẫn tràn ra, hai tay nắm chặt thành quyền.

Mãi đến khi đánh đau tay mình, còn khóe miệng Hương Nhi đã chảy máu tươi, Vân Hạ Ca mới ngừng lại.

Bảo Hương Nhi "Ngươi đi nói cho Đông Nhi, bảo nàng truyền lời với nương ta, muốn bà hôm nay động thủ, nhất định ta phải thấy nó chết." giọng nói Vân Hạ Ca run run mà tràn đầy hận ý.

Đông Nhi là đại nha hoàn của Vân Hạ Ca, Hương Nhi nghe vậy liền đi ra ngoài truyền lời.

Lúc này Tích Ngô Uyển, sắc mặt Nhị Di Nương âm trầm đang ngồi, ngực hơi phập phồng, tối hôm qua bà nghe Vân Bá Nghị đã xử lý xong chuyện của Vân Lãnh Ca, vốn nghĩ Vân Bá Nghị sẽ không để ý tới việc này, cũng sẽ không trừng phạt Vân Lãnh Ca, nhưng trên lưng nàng ta mang thanh danh như vậy, nhất định sẽ không dám ra đường, đến lúc đó còn không tùy bản thân tính toán sao, nhưng không ngờ Âu Dương Phong lại sửa miệng nói Vân Lãnh Ca chỉ là không cẩn thận trong lúc nhất thời đứng không vững mới rơi vào trong nước, như vậy thanh danh của Vân Lãnh Ca cũng được khôi phục, làm sao mà bà không cáu giận không phẫn nộ được chứ, Liễu ma ma đứng bên cạnh vội vàng giúp Nhị Di Nương thuận khí "Phu nhân đừng quá tức giận, đợi khi phu nhân chưởng gia thì xử lý một tiểu nha đầu còn khó sao?"

Lúc này nha hoàn Đông Nhi của Vân Hạ Ca đi vào truyền lời, Liễu ma ma im miệng, Đông Nhi bẩm báo lại nguyên lời của Vân Hạ Ca, Nhị Di Nương nghe xong sắc mặt bất định, chỉ trả lời một câu "Đi nói cho nhị tiểu thư, nói là ta đã biết." Liễu ma ma để Đông Nhi lui đi ra ngoài, "Phu nhân, người cảm thấy phải làm như thế nào?"

Nhị Di Nương trầm mặc một hồi, trong mắt hiện lên sự do dự, đột nhiên bà bảo Liễu ma ma ghé tai lại, thấp giọng nói một phen. Ánh mắt Liễu ma ma sáng lên, "Nô tì đã biết, biết phải nói làm sao rồi, nô tì xin phép lui xuống an bày." Nói xong liền cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.